*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để bái sư, điều cấp bách nhất là phải có một bộ nam trang tử tế. Hiện giờ, cần làm đối phương bị mê hoặc bởi vẻ ngoài và lời nói, để hắn không nhận ra bản chất tay nghề vụng về của mình, cơ hội sẽ lớn hơn.

Thẩm Thanh Nhiên đã nghĩ đến việc lén lấy quần áo của Tiết Phỉ Phong, nhưng thứ nhất là không vừa người, thứ hai, nhỡ có chuyện gì xảy ra, quần áo bị nhận ra thì hỏng bét.

Thẩm Thanh Nhiên hỏi hệ thống: "Ngươi nói ta bây giờ bắt đầu nuôi tằm có kịp không?"

Hệ thống không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.

"Có thể trực tiếp cung cấp kén tằm không?" Thẩm Thanh Nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, "Ta biết rằng tằm trưởng thành sau khi phá kén mới đẻ trứng, chỉ cần đưa ta kén tằm là được, ta sẽ đợi con tằm bên trong ra ngoài đẻ trứng."

Hệ thống: Cung cấp cái trứng! Ý đồ hiểm độc của ngươi đều viết trên mặt rồi!

Thẩm Thanh Nhiên đoán trước được: "Giữ văn minh."

Hệ thống: Không nói lời thô tục, chỉ là ý muốn cung cấp trứng tằm thôi.

Còn mười ngày, Thẩm Thanh Nhiên quyết định trước tiên đến nhà đầu bếp để thăm dò, nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

...

Tiết Phỉ Phong nuôi lươn và cá nhỏ trong vài ngày để làm sạch bùn đất, sau đó rán cá khô cho Thẩm Thanh Nhiên. Hắn không biết mổ ruột, khi giết cá thì chỉ để lại phần thịt mềm nhất ở giữa. Ban đầu, bắt được mười cân cá tôm từ ao, sau khi xử lý chỉ còn chưa tới hai cân.

Ướp với muối, gừng, tỏi, rượu, sau đó bọc với bột khoai và lòng trắng trứng, chiên giòn, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm thơm. Tướng quân có sức mạnh lớn, làm cho món ăn đặc biệt thấm vị.

Chiên một lần quá nhiều, Thẩm Thanh Nhiên ăn không hết, đem tặng Trương thẩm một nửa.

Trương thẩm nhìn phần thịt cá còn lại, nghi ngờ: "Là ngươi làm, hay là Phong tử làm?"

Tiết Phỉ Phong thẳng thắn thừa nhận là mình làm.

Thẩm Thanh Nhiên gật đầu, có gì không đúng sao? Đầu cá vốn không ngon, đuôi cá quá cứng, Tiết Phỉ Phong giúp loại bỏ trước, thật sự không thể chu đáo hơn.

Cả hai đều tỏ vẻ đúng đắn, Trương thẩm thường cảm thấy lạc lõng vì không đủ hoang phí so với hai người này.

Trương thẩm: "Lần sau nếu muốn làm món mới, hãy đến hỏi ta trước, ta sẽ dạy." Đừng mang sản phẩm hoàn chỉnh tới, bà không chịu nổi sự kích thích này.

Lời này nói thẳng với Tiết Phỉ Phong, bà bây giờ có chút nhìn rõ, Thẩm Thanh Nhiên còn có lý trí khi khuyên bảo, Tiết Phỉ Phong thì lặng lẽ, nhưng lại nguy hiểm nhất.

Lúc trở về, Thẩm Thanh Nhiên an ủi Tiết Phỉ Phong, "Ta nghĩ ngươi làm đúng, chỉ là gần đây nhà mình có vẻ có nhiều mèo hoang và chó hoang ghé thăm."

...

Đi ngang qua hai ao cá, một ao nước lung linh, một ao cạn khô. Thẩm Thanh Nhiên vừa khen Tiết Phỉ Phong, liền nhận ra Tiết Phỉ Phong bắt cá thế nào, vừa sốc vừa đau lòng.

Tiết Phỉ Phong còn hỏi: "Lần sau muốn ăn khi nào?" Rõ ràng muốn đào cái ao khác.

Ăn cá một lần thì sướng, nhưng nếu không còn ao, cậu làm sao thả cá giống được? Thẩm Thanh Nhiên vội ngăn Tiết Phỉ Phong, lắc đầu mạnh, viết nặng trên tay hắn hai chữ "ngán ăn".

Thẩm Thanh Nhiên giả vờ đi rửa tay ở ao cá còn nguyên, lén thả vào ao cá hồi cầu vồng* và cá hồi* mỗi loại một trăm. Nhiệt độ nước thấp hơn một mức nhất định, cá sẽ ngừng ăn, không thể lớn lên. Giờ thả giống và thả vào đầu xuân hiệu quả tương đương.

//Cá hồi cầu vồng 虹鳟鱼(Tên khoa học: Oncorhynchus mykiss, Tiếng anh: rainbow trout)

// Cá hồi 鲑鱼: //

Thẩm Thanh Nhiên thả giống cá nước lạnh trước, không quan tâm chúng có đánh nhau không, cùng lắm khi nhiệt độ tăng lên lại thả lại lần nữa. Vì sở thích cá nhân, Thẩm Thanh Nhiên còn thả thêm năm mươi con tôm càng nước ngọt.

Hệ thống: Tìm hiểu về Sổ tay nuôi trồng thủy sản kinh tế đa dạng, chỉ cần hai trăm điểm.

Thẩm Thanh Nhiên nhận ra: "Lại muốn lừa ta làm nông." Nuôi động vật điểm rất thấp, mỗi con một điểm, còn phải đợi sống sót sinh sản mới được điểm.

Hệ thống nhắc nhở: Động vật nuôi trước khi sinh sản thành công, không thể sử dụng.

"Biết rồi." Thẩm Thanh Nhiên buồn bã, hiện tại cậu đang trong tình trạng nuôi mù quáng, hy vọng mơ hồ, nếu ngày mai tôm càng thành công sinh sản, mười ngày sau có thể xuất hiện trên bàn ăn của Tiết Phỉ Phong thì sao?

Thẩm Thanh Nhiên đóng trang trước, nhìn thấy đề xuất hôm nay - khoai lang.

Khoai lang trồng đơn giản, chỉ cần cắt một đoạn thân lá, cắm vào đất, ban đầu tưới nước thường xuyên chờ sống, sau đó ít tốn công. Khoai lang thích hợp với đất cát, yêu cầu đất không cao, nguồn gốc từ nước ngoài, thời đại này chưa truyền vào.

Giống khoai lang từ trạm nuôi, năng suất sáu nghìn kilogram mỗi mẫu, là giống khoai cao nhất hiện nay.

Mục tiêu nuôi giống: năng suất bảy nghìn kilogram mỗi mẫu.

Đạt được phần thưởng: mười nghìn điểm.

Thẩm Thanh Nhiên hơi dao động, khoai lang là cây lương thực quan trọng chứa tinh bột, thời gian bảo quản lâu, năng suất cao, lá cũng ăn được. Nếu cậu truyền bá ở thời cổ đại, chắc chắn là công cụ chống đói nghèo hiệu quả.

Nhưng...

"Ta không ngốc, điều kiện trồng trọt không đủ, năng suất cơ bản còn khó, phần thưởng điểm không phải là ảo tưởng sao?"

Hệ thống: "Không, đây là phần thưởng điểm thêm. Chỉ cần trong số khoai ngươi trồng, có một cây xảy ra đột biến có lợi, truyền lại hiện đại, sau này thí nghiệm và quảng bá đạt được năng suất bảy nghìn kilogram mỗi mẫu, coi như ngươi đã hoàn thành. Đây là sự kiện có xác suất nhỏ, chỉ cần trồng càng nhiều, khả năng xảy ra càng cao."

Thẩm Thanh Nhiên nhớ lại việc đổi điểm keo kiệt, một mẫu lúa chỉ được một trăm điểm, đổi được một cái liềm, đột nhiên hiểu ra lý do. Trạm nuôi không phải chỉ tên không, ngoài việc cải thiện cuộc sống của chủ nhà, mục tiêu cuối cùng là nuôi giống.

Dù có trồng một trăm mẫu lúa, nếu không có sự phát triển tốt hơn, đối với trạm nuôi giống là không có giá trị. Đột biến gen thường xảy ra, nhưng đột biến có lợi và có thể di truyền ổn định thì không. Xảy ra thì là "con cưng của trời", phần thưởng điểm không tiếc.

Vẫn phụ thuộc vào vận may.

Hệ thống: "Loài thực vật đề xuất hôm nay đặc biệt, bỏ lỡ thì phải đợi nửa năm. Rất khuyến khích ngài lập tức trồng trọt."

Đây là chiêu tiếp thị!

Thẩm Thanh Nhiên đầu hàng: "Ta trồng."

Ai biết nửa năm sau sẽ ra sao, dùng ngón chân cũng biết không thể bỏ lỡ khoai lang.

Cậu giả vờ tiễn Tiết Phỉ Phong về nhà, sau đó giả vờ đi vệ sinh, chần chừ một lúc, chạy ra sau núi, gọi hệ thống thả cây giống khoai lang ra.

Một bãi đất trống trước mặt liền xuất hiện đống cây giống cao ngang người, Thẩm Thanh Nhiên lật đất lên một lần, giả vờ như vừa hái cây từ đây, sau đó ôm một bó trong tay, sắp xếp biểu cảm, chuẩn bị diễn.

Cậu suốt đường bày tỏ cảm xúc, khi về nhà thấy Tiết Phỉ Phong, xúc động nắm tay hắn, vui vẻ viết ra rằng mình vừa phát hiện bảo vật trên núi.

"Thứ này có thể ăn, bốn tháng sau sẽ có quả thơm ngọt! Chỉ cần cắm vào đất là sống, chúng ta trồng hai mẫu đi!" Thẩm Thanh Nhiên viết chữ bay bổng, để tăng thêm độ tin cậy, cậu bổ sung, "Hồi nhỏ ta từng ăn ở nhà anh họ, rất ngon. Ta có thể ăn ba cân một lần."

Tiết Phỉ Phong thấy Thẩm Thanh Nhiên kén ăn hiếm khi thích một món ăn, chắc chắn thứ này thực sự không tệ.

"Thích thì chúng ta trồng."

Tiết Phỉ Phong theo Thẩm Thanh Nhiên lên núi, nhìn thấy một đống cây giống khoai lang nổi lên từ mặt đất, cảm thấy khá ngạc nhiên. Khu đất xung quanh đã được cày xới một lần, khiến hắn không khỏi buồn cười.

Cái thứ gọi là "khoai lang" này rốt cuộc ngon đến mức nào mà khiến cho Thẩm Thanh Nhiên vốn lười biếng lại như Chu Bái Bì*, sẵn sàng cào đất đến thế này.

// Suy nghĩ đơn giản là tư bản đi, mình có để điển tích ở cuối chương//

Tiết Phỉ Phong đặt giỏ xuống, thu gom cây giống vào rồi đeo giỏ lên, mang chúng đến cánh đồng mía. Thẩm Thanh Nhiên ở phía sau lo lắng, nhiều lần muốn Tiết Phỉ Phong đặt giỏ xuống để cậu tự mang.

Tiết Phỉ Phong đâu dám để cho bờ vai mảnh mai của Thẩm Thanh Nhiên mang vật nặng như vậy, sợ rằng đi vài bước là sẽ bị trầy xước da.

Thẩm Thanh Nhiên ôm một đống lớn cây giống, Tiết Phỉ Phong phải đi đi lại lại nhiều lần mới xong, nghĩ đến đã thấy đau lòng. Nếu không phải vì cần có nguồn gốc hợp lý, cậu đã để hệ thống thả cây giống ngay trên ruộng rồi.

Cuối cùng, phải mất sáu lần mới xong. Thẩm Thanh Nhiên lo sợ Tiết Phỉ Phong bị ngã, nên cũng đi đi lại lại theo, mỗi lần ôm một đống cây giống lớn, qua mương nhỏ thì không thấy đường, phải nhờ Tiết Phỉ Phong dìu qua.

May mắn là Thường Minh đã dẫn người nhổ bỏ các gốc mía, xới đất và làm cỏ, khôi phục đất thành các luống, thuận tiện cho việc canh tác sau này.

Đất ẩm, Thẩm Thanh Nhiên chỉ cần cúi xuống cắm cây giống khoai lang vào là xong, rất đơn giản.

Công việc này hoàn toàn do cậu làm, Tiết Phỉ Phong có giúp cũng chỉ làm công vô ích.

Thẩm Thanh Nhiên kéo tay Tiết Phỉ Phong, dùng que nhỏ viết trên đất: "Để ta tự làm."

"Ngươi một mình trồng đến tối cũng không xong, ta giúp ngươi, nghe lời."

Thẩm Thanh Nhiên không thể để người què làm việc nặng, "Ngươi chỉ cần ngồi xem ta là được."

Tiết Phỉ Phong cau mày, định tiết lộ rằng mình có thể đi lại một chút.

"Ta rất vô dụng sao?" Thẩm Thanh Nhiên nhìn hắn với ánh mắt buồn bã, dùng chiêu cuối, "Ngươi nghĩ ta làm việc này cũng không xong sao? Vậy thà ta không làm nữa..."

"Không được nói mình vô dụng." Tiết Phỉ Phong ngăn cậu.

Ngày tháng phải giả vờ què còn lâu mới kết thúc, Tiết Phỉ Phong bất đắc dĩ ngồi nhìn Thẩm Thanh Nhiên trồng khoai.

Thực tế, Thẩm Thanh Nhiên quả thật vô dụng, vừa cắm được hai trăm cây giống khoai lang, lưng đã không thẳng lên nổi. Trước mặt Tiết Phỉ Phong, cậu không dám xoa bóp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Sau một canh giờ, Thẩm Thanh Nhiên ngồi phịch xuống đất, thở dốc.

Đất đã được cày xới sẵn, Tiết Phỉ Phong giúp cậu rải cây giống khắp nơi, công việc của Thẩm Thanh Nhiên chỉ là cắm cây xuống, thế mà cậu cũng không chịu nổi, không dám tưởng tượng công việc của nông dân từ đầu đến cuối như thế nào.

Tiết Phỉ Phong nhìn càng thêm xót xa, "Đừng trồng nữa, để ngày mai làm tiếp."

Ngày mai những cây giống khoai lang này sẽ biến mất, đó sẽ là câu chuyện ma. Thẩm Thanh Nhiên yếu ớt từ chối đề nghị của Tiết Phỉ Phong.

Đỡ ta dậy, ta còn có thể trồng tiếp.

Tiết Phỉ Phong phải đeo lại giỏ, mỗi lần đưa cho Thẩm Thanh Nhiên một cây giống. Nửa chặng đường cuối cùng, Thẩm Thanh Nhiên đau lưng, thậm chí muốn bò để trồng.

Khi tất cả cây giống đã được trồng xong, trời đã tối đen, Thẩm Thanh Nhiên nằm bệt ra đất, nhưng trong lòng vẫn còn hứng khởi, chỉ vào mảnh đất chưa được thu hoạch hết cây mía, táo bạo đề xuất trồng thêm một lớp khoai lang dưới chân cây mía. Khoai lang và mía không tranh chấp không gian sinh trưởng.

Tiết Phỉ Phong lạnh lùng kéo Thẩm Thanh Nhiên trở về.

...

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Nhiên không thể dậy nổi khỏi giường.

Ngày thứ ba vẫn nằm liệt.

Ngày thứ tư, cả làng đều biết Thẩm Thanh Nhiên đã trồng hai mẫu cỏ dại và tự làm mình bị liệt.

Dù sao thì, ngay cả những cụ già hiểu biết nhất trong làng cũng chưa từng thấy khoai lang, trong mắt họ chỉ là cỏ dại.

Vụ xuân sắp bắt đầu, Thẩm Thanh Nhiên không trồng đậu, không trồng lúa, lại đem đất tốt trồng cỏ dại, chuyện này trở thành trò cười lớn nhất gần đây.

Thẩm Thanh Nhiên: Họ không hiểu ta!

Thẩm Thanh Nhiên cầm bút hỏi Tiết Phỉ Phong: "Nó có thể làm lương thực! Ngươi tin ta không?"

Tiết Phỉ Phong: "Tin."

Tiết Phỉ Phong thể hiện một sự tin tưởng tuyệt đối vào Thẩm Thanh Nhiên, dù Thẩm Thanh Nhiên nói rằng trong đất có thể mọc ra cá, hắn cũng tin.

Thẩm Thanh Nhiên nghi ngờ thử: "Thực ra năm sau còn có thể mọc ra cá."

Ánh mắt Tiết Phỉ Phong hiện rõ một chút nghi ngờ, rất nhanh, nhưng vẫn bị Thẩm Thanh Nhiên bắt gặp.

Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy một chút an ủi, thấy chưa, Tiết Phỉ Phong dựa trên sự phán đoán thông minh của người trưởng thành mới chọn tin cậu.

Sau đó, cậu nghe thấy Tiết Phỉ Phong nói chắc chắn: "Mọc ra cá cũng không tồi."

Thẩm Thanh Nhiên: "..." Vừa tức giận vừa cảm động.

Cây giống khoai lang chưa mọc ra lá mới, vẫn là lá cũ từ hệ thống, không thể ăn được. Thẩm Thanh Nhiên dùng hai trăm điểm đổi từ việc trồng cây để đổi lấy một ít lá khoai lang.

Cái hệ thống này thật sự keo kiệt!

Thẩm Thanh Nhiên dùng toàn bộ kỹ năng nấu ăn để xào lá khoai lang, cho Tiết Phỉ Phong nếm thử, chứng minh rằng nó có thể ăn được. Đất là nguồn dựa dẫm lớn nhất của một người, giờ dùng vào việc khác, Thẩm Thanh Nhiên muốn Tiết Phỉ Phong yên tâm.

Tiết Phỉ Phong bình tĩnh đặt đũa xuống.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy dân làng nói đúng.

...

Thẩm Thanh Nhiên nằm liệt năm ngày, nhận ra thời gian học nấu ăn không còn nhiều.

Cậu tranh thủ lúc Tiết Phỉ Phong không chú ý, lẻn đến ao cá nhà Phan, cẩn thận nhìn xung quanh, từ đống cỏ dại bên bờ ao lấy ra một bọc đồ, bên trong là một chiếc áo dài màu trắng vừa mới làm.

Lần trước đi qua ao cá, cậu nghe thấy Phan Vân Diệm đang mắng muội muội Phan Vân Hề trong nhà, nói rằng quần áo nàng làm quá tệ, mặc vào rất khó chịu.

Phan Vân Diệm bị Tiết Phỉ Phong nhấn nước suốt đêm, sau đó nằm liệt giường, trở nên cực kỳ khó chịu, thường xuyên mắng mỏ muội muội để trút giận khi phụ mẫu không có nhà.

Phan Vân Hề ôm quần áo mới làm, khóc thút thít bên ao cá, không dám khóc to. Quần áo của ca ca khi còn học ở trường đều do cô từng mũi kim mũi chỉ may, bạn học ở trường còn khen đẹp. Kể từ khi rơi xuống nước, Phan Vân Diệm ngày càng quá đáng.

Dù gì cô bé cũng là nữ chính mà cậu mong đợi, Thẩm Thanh Nhiên không thể đứng nhìn, thấy Phan Vân Hề cũng biết chữ, bèn ngồi xuống trò chuyện viết chữ với cô.

" Nữ tử cũng gánh nửa bầu trời!"

"Phan Vân Diệm bây giờ có thể làm gì muội? Nhìn ta đây, lời đồn trong làng cũng không thể làm gì ta, suy cho cùng là vì ta không sợ họ. Muội mạnh thì hắn ta yếu, muội yếu thì hắn ta mạnh."

Thẩm Thanh Nhiên khích lệ: "Ta thấy bộ quần áo này muội làm rất tốt, Phan Vân Diệm không cần thì bán cho ta, ta sẽ trả tiền cho em. Có tiền thì có tự tin, ngay cả khi rời khỏi nhà Phan, muội vẫn có thể sống."

Phan Vân Hề tin tưởng tự nhiên vào người đã nhiều lần giúp mình, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ta sẽ không làm quần áo cho hắn ta nữa, ta... ta sẽ tự tích tiền."

Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ trả tiền, "Sau này sẽ dẫn muội đi trồng trọt."

Phan Vân Hề theo yêu cầu của Thẩm Thanh Nhiên, chỉnh sửa quần áo nhỏ lại và giấu ở bên ao cá.

...

Thẩm Thanh Nhiên lấy được quần áo, điều duy nhất cậu lo lắng là, không có cơ hội ra ngoài lâu mà không bị nghi ngờ.

Hôm đó, Tiết Phỉ Phong đề nghị đi lên núi đốn củi.

Thẩm Thanh Nhiên từng chứng kiến kiếm pháp của Tiết Phỉ Phong, không cần leo cây gì, chỉ đứng là có thể làm được. Cậu đang lo không có cơ hội ra ngoài, bèn nhấn mạnh nhiều lần chỉ được đốn củi, vận chuyển củi phải chờ cậu cùng lên núi.

Tiết Phỉ Phong ngoài mặt đồng ý, trong lòng quyết định tìm một đỉnh núi không có người nhanh chóng đốn năm bó củi, với võ công của hắn, không cần một nén hương.

Sau đó đến thung lũng tìm Trương đầu bếp.

Thẩm Thanh Nhiên giả vờ muốn đi tưới nước cho ruộng khoai lang, mục đích giống hệt Tiết Phỉ Phong.

...

Thẩm Thanh Nhiên mặc đồ nam bên ngoài đồ nữ, cẩn thận, trên đường không gặp ai.

Nhà của Trương đầu bếp là căn nhà gạch lâu đời, xung quanh trồng một vòng cây hoa, không thể nhìn ra được thân phận của chủ nhân. Thẩm Thanh Nhiên tỉ mỉ quan sát, phát hiện trước cửa, sau nhà, dưới hàng rào và trong chậu hoa đều có lan hoa.

Hàng trăm cây lan hoa, dù chăm sóc tốt hay không, có cây thậm chí đã thối rễ, nhưng vẫn được chăm sóc cẩn thận, chủ nhân rất yêu quý những bông hoa này.

Thẩm Thanh Nhiên gọi hệ thống: "Cho ta hai cây xuân lan thiên diệp*."

/* Xuân Lan_ Tianyi Lotus:(10 triệu nhân dân tệ cho 3 cây giống, anh nhà cũng biết phá quá đi)*//

Hệ thống: "..." Ký chủ không biết trồng cây, lúc này lại biết nhiều như vậy, thật khó chịu.

Nó cố gắng lý giải: "Một cây này đủ để tiêu tốn toàn bộ kinh phí của ta trong một năm."

Thẩm Thanh Nhiên: "Là ngươi nói rằng có tất cả mọi thứ, vậy phong lan ma* thì sao? Chúng ta phải nhìn xa một chút, lan hoa trồng ở thế giới khác, nếu đột biến thành giống loài kỳ diệu, một cây bán được hàng triệu để tạo ra thu nhập, các ngươi không cần phải xin kinh phí trồng cây, tự cung tự cấp."

// Phong lan ma_Dendrophylax lindenii//

Hệ thống im lặng ba phút, Thẩm Thanh Nhiên đoán nó đang gửi báo cáo lên cấp trên.

Một lát sau, trên tay Thẩm Thanh Nhiên xuất hiện hai khối củ thối đen.

"......"

Hi vọng Trương đầu bếp nhận ra giá trị của chúng.

Thẩm Thanh Nhiên gõ cửa nhà Trương đầu bếp, ông lão nóng tính, bị người làm phiền thì cầm gậy đuổi đi.

Thẩm Thanh Nhiên vội vàng giơ lan hoa làm bùa hộ mệnh, gậy của Trương đầu bếp vừa chạm tới củ liền dừng lại.

Thẩm Thanh Nhiên: "Lan hoa tính cách thanh cao, chỉ có ẩn sĩ như lão tiên sinh mới hiểu được. Vãn bối tình cờ có được hai cây lan hoa, nghe nói là phong lan ma, mong tiên sinh giám định."

Trương đầu bếp biểu cảm thay đổi, hừ một tiếng: "Lan hoa là lan hoa, làm gì có quý tiện."

Thẩm Thanh Nhiên tôn trọng.

Trương đầu bếp nhìn thêm hai lần: "Ngươi đến đây làm gì?"

Thẩm Thanh Nhiên thấy thái độ ông dịu lại, vội vàng nói ra ý định. Dối rằng tức phụ mình đang mang thai, muốn ăn đồ ăn do trượng phu nấu, mong sư phụ giúp một chút.

Ánh mắt Trương đầu bếp xa xăm, dường như nhớ lại chuyện cũ, thở dài một hơi: "Vào đi."

Thẩm Thanh Nhiên thấy một bồn hoa trống, vội vàng trồng lan hoa vào, rửa tay sạch rồi mới vào nhà.

Trương đầu bếp: "Bà ấy trước đây thích Ngọc Diệp Hoàn Tử*, ta dạy ngươi món này."

// Ngọc Diệp Hoàn Tử: kiểu cá viên giống giống ảnh//

Thẩm Thanh Nhiên không hề kén chọn, dạy gì học nấy.

Trương đầu bếp chỉ huy Thẩm Thanh Nhiên đi rửa nồi.

Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa, Trương đầu bếp không kiên nhẫn ra mở cửa.

Thẩm Thanh Nhiên không rõ ai tới, liệu có vào hay không, cảnh giác nấp đi.

Cuộc trò chuyện bên ngoài không nghe rõ, Trương đầu bếp dường như khá kích động, không lâu sau, hai người cùng vào nhà.

"Hôm nay là ngày gì mà lại có người đến đây học nấu ăn cho tức phụ, tìm tới ta cầu cứu."

Thẩm Thanh Nhiên tò mò nhìn xem ai là người cũng cưng chiều tức phụ như mình.

Trong căn bếp tối, một bóng người cao lớn đứng thẳng, khí chất cao ngạo, khi nói chuyện với Trương đầu bếp lại khiêm nhường và ổn định.

Thẩm Thanh Nhiên hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.

Chết tiệt!

Cây gậy của Tiết Phỉ Phong đâu rồi?

- ------------

Cái tên "Chu Bá Bì" bắt nguồn từ tiểu thuyết "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bảo. Trong tiểu thuyết, nhân vật địa chủ này không được gọi bằng tên thật là Chu Xuân Phú, mà được đặt cho biệt danh "Chu Bá Bì".

Câu chuyện "Gà Gáy Nửa Đêm" xoay quanh nhân vật địa chủ Chu Bá Bì và những người nông dân làm thuê cho hắn.

Mỗi đêm, Chu Bá Bì lại giả tiếng gà gáy để đánh lừa những người làm công dậy sớm hơn, nhằm bóc lột sức lao động của họ. Hắn làm vậy bởi vì trong hợp đồng lao động có ghi rõ: hễ gà gáy là phải thức dậy làm việc. Vào thời điểm đó, đồng hồ là thứ xa xỉ, người nông dân chỉ có thể dựa vào tiếng gà để canh giờ.

Tuy nhiên, những người làm công cuối cùng đã phát hiện ra trò bịp bợm của Chu Bá Bì. Một cậu bé làm công tên là Tiểu Bảo đã bí mật theo dõi Chu Bá Bì vào ban đêm và chứng kiến hắn ta chui vào chuồng gà giả tiếng gà. Tiểu Bảo báo lại cho mọi người biết, và họ quyết định trả đũa Chu Bá Bì.

Vào một đêm nọ, khi Chu Bá Bì đang lén lút giả tiếng gà, Tiểu Bảo bất ngờ hô lớn "Bắt kẻ trộm!". Những người làm công khác ùa ra "đánh" Chu Bá Bì túi bụi. Vợ Chu Bá Bì chạy đến giải thích đó là chồng mình thì họ mới chịu dừng tay.

Kết quả là Chu Bá Bì bị một phen nhớ đời và không dám lặp lại trò giả tiếng gà gáy nữa. Câu chuyện "Gà Gáy Nửa Đêm" là một ví dụ điển hình cho sự bóc lột tàn nhẫn của tầng lớp địa chủ đối với người nông dân trong xã hội cũ, đồng thời cũng cho thấy sự thông minh, gan dạ và tinh thần phản kháng của người dân lao động.

Bổ sung: Mình nghĩ đa số mọi người đều biết nhân vật này nhưng có lẽ một số chưa biết sâu, nhân tiện mình phổ biến sơ qua cho mọi người luôn nha:

 Tuy nhiên, nguyên mẫu ngoài đời của Chu Bá Bì là ông Chu Xuân Phú, một người nông dân tuy có phần keo kiệt nhưng lại là người cha, người chồng, người chủ lao động chăm chỉ và có phần khắc nghiệt. Ông nổi tiếng là người "thích mua đất" và đã tích cóp được một gia tài lớn gồm 240 mẫu đất và "bốn nhà xưởng": xưởng dầu, xưởng xay, xưởng nhuộm và xưởng bột, cùng một cửa hàng tạp hóa.●Ông Chu Xuân Phú quản lý gia đình rất chặt chẽ, phân công rõ ràng công việc cho 5 người con trai và đối xử nghiêm khắc với cả con dâu. Tuy nhiên, không hề có bằng chứng nào cho thấy ông thực hiện hành vi "nửa đêm gà gáy" hay bất kỳ hành vi bóc lột tàn bạo nào như nhân vật trong tiểu thuyết.

● Cái chết của Chu Xuân Phú là kết quả của phong trào cải cách ruộng đất năm 1947, khi ông bị quy kết là địa chủ và bị đấu tố đến chết. Cái chết của ông phản ánh phần nào sự hỗn loạn và tàn khốc của thời kỳ cải cách ruộng đất.

● Sự khác biệt giữa Chu Bá Bì trong tiểu thuyết và Chu Xuân Phú ngoài đời cho thấy sức mạnh của văn học trong việc sáng tạo và hư cấu. Tác giả Cao Ngọc Bảo thừa nhận đã sử dụng "nghệ thuật sáng tác" để xây dựng hình tượng Chu Bá Bì nhằm lên án tầng lớp địa chủ và ca ngợi cuộc đấu tranh của nông dân.


Tóm lại, câu chuyện về Chu Bá Bì là một ví dụ điển hình cho thấy sự khác biệt giữa hiện thực và hư cấu trong văn học. Tóm lại, câu chuyện về Chu Bá Bì là một ví dụ điển hình cho thấy sự khác biệt giữa hiện thực và hư cấu trong văn học. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play