26.

Khách rời đi, khạc nhổ vào Liễu nương một cái.

Hắn m ắ n g c h ử i thậm tệ, nói sớm đã không còn là xử nữ, còn giả bộ làm thanh quan cái gì.

Liễu nương nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn.

Ta đắp chăn cho nàng, tay run rẩy.

Đôi mắt đen láy của nàng chuyển hướng về phía ta, đôi môi trắng bệch, run rẩy nói: “Thước nhi, là ta có lỗi với ngươi.”

Ta cắn c h.ặt môi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: “Không sao đâu cô nương, người mệt rồi, ngủ trước đi.”

Ta muốn ra ngoài lấy nước, Liễu nương nắm c h.ặt cổ tay ta, dùng sức như muốn bóp nát nó.

Nàng nói: “Là ta tự hủy hoại bản thân, vì hắn, không đáng!”

Nói xong nàng vô lực ngã xuống giường, cả người như bị rút hết hồn phách, nhắm mắt lại.

Tim ta đau nhói, quay trở lại, dùng tay thăm dò hơi thở của nàng.

Hơi ấm yếu ớt phả vào đầu ngón tay, mới khiến ta yên tâm, cuối cùng mới dám rời đi nghỉ ngơi một chút.

Trong giấc ngủ, mơ hồ nhìn thấy Liễu nương, vẫn là dáng vẻ ngọc cốt băng cơ ngày trước.

Nàng dạy ta đọc thơ.

Đọc “Nhật mộ xuân sơn lục, ngã tâm thanh thả vi”.

Ta luôn nói không đúng, Liễu nương muốn đ á n h tay.

Cây thước giơ cao, nhưng mãi không hạ xuống.

Nàng thở dài, ánh mắt đầy dịu dàng, vuốt ve đỉnh đầu ta.

“Không đ á n h nữa, Thước nhi, bài thơ này không hay, không ứng nghiệm.”

Liễu nương quay người muốn đi, ta quỳ trên mặt đất, cố gắng kéo vạt áo của nàng, ngăn nàng rời đi.

Đừng đi, cô nương.

Người đ á n h ta đi, ta sẽ đọc đúng.

Nhất định là ta đọc sai, mới khiến bài thơ này không ứng nghiệm, người dạy lại ta đi mà!

Dù ta cầu xin khóc lóc, cũng chỉ có thể để mặc mảnh vải kia trượt khỏi tay.

Vải cọ qua đầu ngón tay, cảm giác nóng rát do ma sát vô cùng chân thật.

Ta giật mình tỉnh giấc, Lân Ca nhi đứng bên giường ta, vẻ mặt không đành lòng.

“Thước nhi, Liễu nương thắt cổ t.ự v.ẫn rồi.”

27.

Khi Liễu nương được khâm liệm, Lưu Sinh đến, hắn nằm trên quan tài của Liễu nương khóc đến tan nát cõi lòng, nói kiếp sau muốn làm phu thê với Liễu nương.

Ta mặt không cảm xúc, nghe thấy lời này liền đứng bật dậy, một cước đá hắn ngã.

Lưu Sinh định nổi giận, nhìn thấy Lạc nương cũng sắc mặt lạnh lùng đứng sau ta.

Không biết nghĩ đến điều gì, hắn nuốt xuống cơn giận, lui sang một bên, nhưng tiếng nức nở vẫn chói tai vô cùng.

Ta rất muốn hét vào mặt hắn, người đã c h ê t rồi, ngươi còn khóc lóc cái gì nữa?

28.

Nhưng vài ngày sau.

Lưu Sinh cưới vợ, ta và Lân Ca nhi đi mua đồ.

Nhìn thấy bộ y phục đỏ thắm tôn lên vẻ vui mừng trên khuôn mặt hắn.

Ta ôm đồ trong lòng, đột nhiên nói với Lân Ca nhi: “Ca, tiền của chúng ta gộp lại, có thể chuộc ta ra ngoài không?”

Ta lớn lên ở Vãn Xuân lâu, các cô nương ở đây đều đối xử tốt với ta, không hề có chút ngược đãi đ á n h m ắ n g nào.

Lạc nương quản lý mọi việc trong lâu đâu ra đấy, trên dưới đều khen ngợi, chưa từng xảy ra chuyện ép người lương thiện làm kỹ nữ.

Nhưng ta đột nhiên thấy mệt mỏi quá.

Nhắm mắt lại, trong đầu là t hi t h ể lạnh lẽo của Liễu nương, còn có Khải lang mà Thủy bà tử mãi không đợi được.

Trong thoại bản nói về nhân duyên trời định, tài tử giai nhân, cứu vớt phong trần, ngày nào ta ở đây cũng gặp.

Nhưng luôn nhìn thấy kết cục thực sự ngoài thoại bản, quá bi thương, khiến người ta không nỡ nhìn kỹ.

Ta lại hỏi: “Ca ca, ta có thể đi không?”

Lân Ca nhi gật đầu thật mạnh: “Có thể.”

29.

Một trăm năm mươi lượng của Lân Ca nhi, dành dụm bảy năm, nhưng luôn thiếu hụt.

Thủy bà tử xem bệnh uống thuốc, ăn cơm mặc áo đều cần tiền. Áo khoác trên người bà là mới, nhưng đế giày của Lân Ca nhi đã mòn rách cũng không nỡ thay.

Trở về Vãn Xuân lâu, ta nhét năm mươi lượng mình dành dụm được vào tay Lân Ca nhi.

Chúng ta ngồi xổm bên giường của Thủy bà tử đếm tiền.

Đồng tiền cộng với vụn bạc, lật qua lật lại tính mấy lần, vẫn còn thiếu ba lượng.

Thủy bà tử giật mình tỉnh giấc, im lặng nhìn chúng ta một lúc lâu, đột nhiên xé gối, từ bên trong lấy ra một mảnh bạc vụn đưa cho chúng ta.

Bà cười với chúng ta, dịu dàng như nước, dường như không còn điên nữa.

“Thu Ngọc, cha ngươi lại bệnh sao?”

“Ta có một thỏi vàng, Khải lang cho ta, ngươi cứ lấy mà dùng trước đi.”

Ta quay đầu lau nước mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng “Mẹ”.

Bà vỗ đầu ta, vừa giận vừa bất lực: “Ai là mẹ ngươi, ta là cô nương nhà ngươi.”

Lân Ca nhi không muốn lấy tiền của Thủy bà tử, tiền của bà nên để dành cho bà xem bệnh mới đúng.

Thủy bà tử ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Khải lang cho ta rất nhiều tiền, chút này thì tính là gì. Ngày mai ta lại đi xin, chàng thương ta, chẳng lẽ lại không cho sao?”

Thêm vào mảnh bạc của Thủy bà tử, vẫn còn thiếu hai lượng.

Lân Ca nhi nhìn đống tiền, không thể hiện cảm xúc gì, một lúc lâu sau mới đặt bàn tay to lên vai ta.

“Thước nhi, ngày mai ta đi vay thêm, trước tiên chuộc muội ra ngoài đã.”

30.

Sau khi Liễu nương qua đời, Lạc nương không sắp xếp chủ mới cho ta.

Ta tìm nàng nói chuyện Lân Ca nhi muốn chuộc ta.

Nàng đang ngồi bên bàn cắn hạt dưa, nghe vậy liền ngước mắt liếc nhìn ta một cái, rồi gật đầu, dáng vẻ lười biếng, chỉ nói “được”.

Khi ta muốn rời khỏi phòng, nàng gọi ta lại.

“Việc của Liễu Nương để ta lo liệu, ngươi đừng bận tâm nữa.”

“Đi rồi, hãy quên hết những chuyện đã qua ở Vãn Xuân lâu đi.”

Ta lệ rơi lã chã, dập đầu trước Lạc nương: “Bà chủ, Thước nhi mệnh bạc, may mắn được vào Vãn Xuân lâu, nhờ ơn che chở của người và các cô nương mới có thể bình an lớn lên, lại còn được đọc sách học chữ, nếu ngày sau có cơ hội, Thước nhi nhất định sẽ báo đáp ân tình của người!”

Lạc nương phất tay, bảo ta đi đi.

Nàng vẫn ngồi đó cắn hạt dưa, rõ ràng là người xinh đẹp kiều diễm, ngồi đó lại như một đám mây chiều tà ảm đạm.

Cửa phòng khép lại, vỏ hạt dưa rơi lộp bộp vào đĩa bạc.

31.

Ngày hôm sau, Lân Ca nhi dậy từ lúc gà gáy đi ra ngoài.

Lạc nương cũng dậy sớm, bên ngoài có một người mặc áo nâu trông như quản sự đến tìm nàng.

Sau đó, trước cửa Vãn Xuân lâu treo biển nghỉ kinh doanh.

Các bóng hình xinh đẹp trong lâu chen chúc, Lạc nương gọi mọi người lại, vỗ tay vài cái, nói: “Tối nay có quý nhân đến, các cô nương, hãy thể hiện hết tài năng của mình, đừng làm mất mặt Vãn Xuân lâu.”

Chuyện này không thường xảy ra, chứng tỏ người đến có thân phận cực kỳ cao quý.

Ta cùng mọi người bê đồ đạc, giúp các cô nương xách nước, điểm son phấn.

Đi qua vài cánh cửa mới hiểu được đại khái.

Hóa ra là mấy vị đại nhân quyền cao chức trọng tụ tập, cùng với Nhiếp chính vương đến đây giải trí.

Nghe nói, một trong những chỗ dựa lớn nhất của Lạc nương chính là Nhiếp chính vương, chẳng trách nàng lại coi trọng như vậy.

Bận rộn đến tận tối, cả lâu đèn đuốc sáng trưng, cửa trước mới từ từ mở ra.

Ta đang lén nhìn ở góc cầu thang lầu hai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng.

Vài bà tử mặt mày hoảng hốt, kéo tay áo ta hỏi: “Bà chủ đâu? Bà chủ có ở lầu hai không?”

Ta chỉ xuống dưới lâu, bảo họ im lặng.

“Bà chủ đang ở dưới lâu tiếp khách. Suỵt! Suỵt! Có chuyện gì vậy?”

Bà tử không dám xuống lâu, mặt đỏ bừng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hoá ra là có một cô nương tên Kiều tỷ, định lên sân khấu biểu diễn, không biết có phải ăn phải thứ gì không mà ban chiều còn khỏe mạnh, giờ lại ôm đàn tỳ bà nôn ra một đống đồ bẩn, rồi sùi bọt mép nói nhảm.

Ta cau mày, những người có thể quản việc hoặc là đang ở bên Lạc nương, hoặc là đang ở dưới chờ biểu diễn.

Chỉ nghe tiếng động cũng biết căn phòng đó đang hỗn loạn.

Ta sai một bà tử: “Phiền bà đi ra sân sau tìm Lân Ca nhi, cùng hắn đưa Kiều tỷ ra ngoài tìm thầy thuốc.”

Bà tử đáp: “Thủy bà tử đập cửa sổ bỏ trốn mất rồi, Lân Ca nhi xin phép bà chủ, ra ngoài tìm đã nửa ngày rồi!”

“…” Ta giật mình, chuyện này lại không có ai nói với ta.

Nhưng tình thế cấp bách, không kịp hỏi, chỉ có thể kéo một bà tử khác: “Vậy hai người đưa Kiều tỷ ra sân sau.”

Lại chỉ vào một người chân tay nhanh nhẹn: “Ngươi đi đến ngõ bên cạnh quán bán dầu ở góc phố, có một thầy thuốc có thể khám gấp, ngươi đi tìm ông ấy, nhanh chân lên, vào từ cửa sau chữa trị trước.”

Các bà tử như tìm được chỗ dựa, vội vàng tản ra, chỉ còn lại hai nha hoàn nhỏ tuổi, vẫn đang ngơ ngác nhìn ta.

Ta liếm đôi môi khô khốc, trong đầu hiện lên vài cái tên biết đàn tỳ bà, chọn ra một người vừa biết đàn vừa rảnh rỗi.

“Tử Vi cô nương đâu rồi?”

Nha hoàn của nàng vừa hay đứng ở đây, lén lút liếc nhìn ta một cái: “Cô nương… cô nương tự mình xuống dưới rồi.”

“?!”

“Nàng xuống đó làm gì?”

“Nói là từng có đoạn xuân phong với Vương gia, cố ý xuống dưới bái kiến.”

“…”

Nha hoàn lo lắng đến phát khóc, chuyện này không hề báo cho Lạc nương, rõ ràng là Tử Vi tự ý làm, nếu thành công, có Vương gia chống lưng, nàng ta đ á n h cược Lạc nương sẽ không trách phạt.

Bà tử trông coi sân khấu lên giục, nói tiết mục của Kiều tỷ sắp đến, là tiết mục áp chót.

Ta cúi đầu, một tay nắm c h.ặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói.

Một lúc lâu sau, đến khi bà tử giục lần thứ hai ta mới khó khăn mở miệng.

“Giúp ta tìm một bộ y phục màu sắc tương tự, ta sẽ đi đàn.”

32.

Một khúc “Thu Nguyệt Lộng”, ta từng học từ Liễu Nương.

Liễu Nương một mặt chê bai là âm nhạc ủy mị, một mặt lại nói ngón đàn thú vị.

Nàng không thường dạy ta đàn tỳ bà, khúc đầu tiên lại chọn dạy khúc này.

Ta trang điểm trước gương, các cô nương khác giúp ta vấn tóc.

Họ biết ta sắp đi, thấy mắt ta đỏ hoe, một tỷ tỷ đưa tỳ bà đến, mãi không đặt vào lòng ta.

“Thước nhi, ngươi thật sự muốn lên sao?”

Ta cười khổ, giật lấy tỳ bà: “Không thể để trống chỗ, làm khó bà chủ được.”

“Y phục, trang điểm của ta cũng không tinh tế, ngồi ở góc khuất, sẽ không ai chú ý đâu.”

“Không ai chú ý, không ai chú ý.”

Cho đến khi lên sân khấu, ánh đèn thủy tinh thường ngày chỉ nhìn từ xa giờ chiếu thẳng vào mặt, đầy sảnh là những cột kèo chạm trổ, rèm châu sa đỏ, bóng hình thướt tha.

Ta nghiêm mặt, đầu ngón tay gảy lên dây đàn.

“Liễm diễm ba khởi nguyệt trầm sương, nô thiếp hoa lai quyển liêm vọng…”

Khúc nhạc kết thúc, ta ôm tỳ bà vừa đứng dậy, bỗng nghe thấy một nam tử trong bàn tiệc lớn tiếng gọi: “Lạc nương, người bên cạnh kia trông khá lạ mặt, là cô nương mới được ngươi đào tạo sao?”

Cổ họng ta thắt lại, vô thức muốn lùi về sau.

Vài tỷ tỷ kín đáo muốn che trước mặt ta, lại bị nam tử quát lui.

“Ngẩng đầu lên.” Một tiếng ra lệnh.

Mặt ta tái mét, ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt sắc như chim ưng.

Nam tử ngồi ở vị trí chủ vị, ôm mỹ nhân trong lòng, chính là Tử Vi, bên cạnh Lạc nương đang nghiêng người rót rượu cho hắn, nghe vậy động tác khựng lại một chút không dễ nhận ra.

Chỉ nghe Vương gia trêu chọc, cười nói: “Người này giữa mày lại có một nốt ruồi đỏ, nhìn mặt lạnh như tuyết, lại có vài phần thanh tú thoát tục, không nhiễm bụi trần.”

Hắn xoa eo Lạc nương: “Chẳng lẽ là đồng nữ ngươi tìm được từ miếu Quan Âm?”

Mấy vị đại nhân phía sau nhìn với ánh mắt đầy hứng thú, hùa theo nịnh bợ Vương gia, rõ ràng vừa rồi còn không thèm nhìn ta lấy một cái, giờ lại thi nhau khen ngợi.

Vương gia muốn ta xuống, Lạc nương mấy lần mở miệng đều bị ngăn lại.

Ta đứng trước mọi người, ánh mắt soi mói đ á n h giá dường như đang định giá cho ta, khiến người ta không thoải mái.

Người cuối cùng nhìn ta như vậy, đã bỏ ra mười lăm lượng bạc mua ta.

Lạc nương cuối cùng cũng lên tiếng, bàn tay mềm mại vuốt ve ngực Vương gia, giọng nói nũng nịu mang theo chút ghen tuông.

“Sao vậy? Vương gia ôm Tử Vi, có Lạc nương hầu hạ còn chưa đủ, lại còn để mắt đến cả thanh quan này sao?”

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “thanh quan”, đường cong lả lướt mềm mại dán sát vào người Vương gia.

Ánh mắt của Vương gia cuối cùng cũng rời khỏi ta, cười lớn ôm Lạc nương c h.ặt hơn, véo mũi nàng m ắ n g nàng ghen tuông.

Ta đứng đó, tay chân lạnh ngắt, không biết phải làm gì, chưa từng có ai dạy ta cách tiếp khách.

Hình như Lạc nương bọn họ mặc định, Lân Ca nhi sẽ mang ta đi.

Vẫn là Vương gia lên tiếng, để ta đi trước, ngày khác lại đến gặp Quan Âm.

Ta như con rối bị người ta kéo lui về phía sau màn.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trụy lạc, tiếng cười đùa không ngớt, còn bản thân mình lại như rơi vào hầm băng.

Trước đây Lạc nương bảo Liễu Nương cười, nói là tiếp khách phải học, bây giờ mới biết, không cười cũng là sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play