Tấn Dĩ An ngước mắt, nhìn thấy hốc mắt ta đỏ ửng, ngây ra, gượng cười, giọng điệu chua chát: "Ôn huynh, thế sự đâu thể nào như ý người?"
"Ừ, yêu mà không được là thường tình."
Ta nhẹ nhàng thì thầm, không biết là nói với hắn, hay tự nhủ với mình.
Từ xa truyền đến tiếng còi hiệu, đó là tín hiệu do tâm phúc của phụ thân gửi đến.
Ta ngẩng đầu uống cạn ngụm rượu cuối cùng, xách hành lý lên, đứng dưới bậc thềm, cười nói, "Vậy ta đi đây, bảo trọng."
Đêm nay từ biệt, nửa đời lỡ dở.
Tấn Dĩ An có chút say rồi, "Ừ, bảo trọng."
Ta không quay đầu lại, đột nhiên, Tấn Dĩ An lên tiếng, "Ôn huynh, ngươi để quên đồ..."
Đợi ta quay lại lấy, phát hiện hắn đang ngẩn ngơ nhìn chiếc khăn tay trong tay.
Sợi dây căng trong đầu bỗng dưng đứt phựt.
Ta nhanh chóng giơ tay giật lại, Tấn Dĩ An nhạy bén tránh ra, nheo mắt nhìn dòng chữ thêu nhỏ trên góc khăn, "Trưởng nữ, Sĩ Ninh."
Đó là món quà mẫu thân tự tay thêu cho ta năm bà qua đời, không biết sao lại rơi ra từ hành lý.
Cảm giác tê dại từ gót chân chạy dọc lên cổ, nếu thân phận bị lộ, sẽ là tội khi quân, phụ thân từng dặn đi dặn lại, một ngày có người nhìn thấu thân phận của ta, phải trừ tận gốc.
Ta nhanh tay giật lấy, Tấn Dĩ An lách người tránh, trong mắt dường như có lửa bùng lên.
Ta không nói gì, tiếp tục giành giật.
Ai ngờ Tấn Dĩ An tài giỏi lên, vài hiệp trôi qua, không cho ta chạm vào vạt áo.
"Tấn Dĩ An, đưa cho ta."
Giọng hắn khô khốc, "Làm phiền Ôn đại công tử giải thích một chút, đây là thứ gì?"
"Xin lỗi, nói ra thì dài dòng, chờ sau này ta sẽ..."
"Sau này?" Tấn Dĩ An cười lạnh một tiếng, "Chúng ta là bạn cùng trường bao nhiêu năm, cũng không xứng đáng có được một lời thật lòng từ ngươi?"
"Ta đã nói rồi, ngươi và ta, đạo bất đồng."
Ta rút d.a.o găm, "Ta là trụ cột của Ông gia, thân phận này không thể thay đổi."
Tấn Dĩ An dường như bị chọc giận, không hề né tránh, trái lại còn tiến lên dùng lồng n.g.ự.c áp vào con dao, "Được, Ôn Sĩ Ninh, ngươi giỏi lắm.
Muốn g.i.ế.c người diệt khẩu chứ gì, ngươi có giỏi thì một đao đ.â.m c.h.ế.t ta, mọi chuyện chấm dứt!"
Ta vùng vẫy một hồi, vẫn không thoát được, cổ tay bị hắn ghì chặt, áp lên n.g.ự.c hắn sâu thêm vài phần.
Bị cái vẻ không sợ c.h.ế.t này của hắn chọc giận, ta nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không giống như thế tử, gia thế hiển hách. Nhà họ Ôn trên dưới, đều trông chờ vào phụ thân ta nuôi sống, trăm năm sau, sẽ đến lượt ta nuôi sống gia tộc! Ngài muốn ta làm gì? Làm một nữ nhân yếu đuối vô dụng sao? Mạng của ta là do ta liều mạng từ trong đống người c.h.ế.t mà giành được! Điều duy nhất ta có lỗi với ngài chính là đã không xem trọng thân phận, mà kết giao với ngài như tri kỷ. Sai lầm muôn phần đều là do ta, chờ ta khải hoàn, nghe theo thế tử trách phạt!"
Sắc mặt Tấn Dĩ An khó coi đến cực điểm, "Ta thèm vào mà trách phạt ngươi!"
"Thế thì thế tử muốn gì? Mạng của ta chăng?" Ta hạ thấp giọng, lạnh lùng như dao.
Tấn Dĩ An ba lần năm lượt nhét khăn tay vào n.g.ự.c áo của mình, "Nếu sớm biết ngươi là nữ nhân, lão tử còn sợ hãi cái gì? Ta muốn ngươi lấy thân báo đáp!"
Hắn giận dữ thét lên câu cuối cùng, làm đầu ta ong ong.