Cuối xuân, trời chưa nóng, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua, lay động chuỗi vàng trên tóc, thật dễ chịu, phía xa là thiếu nữ đang vui đùa ầm ĩ, xích đu đung đưa theo gió, váy thiếu nữ tung bay.
Ta nhìn ngẩn ngơ, đứng dưới hành lang, nhớ lại thời thơ ấu, mẫu thân từng đứng phía sau, đẩy ta lên cao cao trên không trung, ta có thể nhìn thấy ngoài tường rào là phụ nữ bán đậu phụ mặc áo váy ngắn, và những đứa trẻ đang đuổi nhau.
Váy của ta chứa đầy mùa hè, cùng sự dịu dàng của mẫu thân.
Sau khi mẫu thân qua đời, những điều này không còn thuộc về ta nữa.
Phụ thân nói, cánh tay của ta, không phải để nắm giữ xích đu, mà là để cầm thương c.h.é.m giặc, bảo vệ gia quốc.
"Thế tử phi, không còn sớm nữa."
Gia nhân lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ xa xăm của ta.
Qua cửa sổ, Vương phi đã thấy ta.
Tấn Dĩ An không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, mặc áo bào cổ tròn màu xanh tre, thắt lưng trắng, cao quý nho nhã, cười nói: "Để nàng nhìn, đường đường là thế tử phi vương phủ, nhìn xích đu một lát thì có sao?"
"Khụ..." Minh Nghi Vương phi thấp giọng bày tỏ sự bất mãn.
Tấn Dĩ An tiếp tục chủ đề của mình, "Mẫu thân, con bình thường ghét nhất là có người làm ồn, nếu nàng mỗi ngày đều đến thỉnh an, con sẽ ngủ không yên."
Minh Nghi Vương phi lộ vẻ do dự, "Nhưng mà... nàng..."
"Nàng là thê tử của con, tốt hay không chỉ mình con biết, lập quy củ làm gì?"
Minh Nghi Vương phi liếc nhìn ta đang giả vờ điếc, thở dài, "Ta biết con thân thiết với ca ca của nàng, ta cũng không muốn làm khó nàng. Nhưng con và phụ thân ở triều đình, nếu nữ nhân trong nội trạch bị người khác nắm thóp, sợ rằng sẽ có người hãm hại coni."
Ta sợ Tấn Dĩ An vì chuyện này mà cãi nhau với Vương phi, bèn gật đầu đáp: "Những lời của mẹ chồng rất đúng, sau này lễ chào buổi sáng và tối, con dâu sẽ không bỏ lỡ."
Tấn Dĩ An sửng sốt nhìn ta.
Minh Nghi Vương phi sắc mặt dãn ra đôi chút, "Ta biết con là người hiểu chuyện, nếu sinh được một hai đứa con..."
Sắc mặt Tấn Dĩ An lập tức trở nên cực kỳ khó chịu.
"Mẫu thân, con đưa nàng về trước." Nói xong không đợi ta phản ứng, Tấn Dĩ An đã vội vàng kéo ta ra khỏi viện.
"Ta còn chưa thỉnh an mẫu thân..."
"Thỉnh an cái gì? Ngươi chẳng lẽ muốn nghe bà ấy nói chuyện sinh con sao?" Tai Tấn Dĩ An ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh.
Toàn thân ta như bị điện giật, cảm thấy lòng bàn tay của hắn nóng bỏng, cảm giác không lành lại đến.
"Ngươi... có thể buông ta ra trước không?" Giọng ta cứng nhắc, nói không ra lời.
Tấn Dĩ An chợt nhận ra, như bị bỏng mà buông tay.
Ta không phải kẻ ngốc, ta hiểu cái gì đang âm thầm lưu chuyển trong không khí mập mờ đó.
Xa xa, thiếu nữ cười khúc khích, đu càng ngày càng cao, như một chú chim tự do.
Hoa dành dành xào xạc, hương thơm lan tỏa, nhưng không thể xóa đi sự ngượng ngùng giữa ta và hắn.
Hắn cúi mắt, hít sâu một hơi, chạm vào
ta một cái, "Ngươi thích cô gái bên kia sao?"
"Hả?"