Thấy ta vẫn chưa động lòng, Tấn Dĩ An dựa lưng vào cửa sổ, dang rộng tay cản trước mặt ta, khuyên bảo: "Ôn đại công tử, cửa thành đã đóng, ngươi mặc giá y đỏ rực mà chạy trên phố, là sợ bên ngoài không biết ngươi hôm nay giả gái, gả cho ta Tấn Dĩ An sao?"

 

Ta ôm đầu, trán giật giật.

 

Quả thực không đáng, nếu bị phụ thân phát hiện, bắt về, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.

 

Tấn Dĩ An thấy ta không động đậy, thở phào nhẹ nhõm, "Bình tĩnh, ta đã phái người đuổi theo, không quá vài ngày, nhất định sẽ có tin tức, trước đó, phiền Ôn đại công tử chịu thiệt vài ngày."

 

Thấy hắn tự tin như vậy, tâm trạng phiền muộn của ta dần lắng xuống.

 

Tấn Dĩ An tuy giỏi nịnh nọt, nhưng cũng là hậu bối xuất chúng hiếm có ở Kinh thành. Minh Nghi Vương phủ chỉ có một mình hắn là độc đinh, ép học hết chư tử bách gia, học đạo quyền mưu, làm việc rất đáng tin cậy.

 

Ta vứt bọc đồ xuống, ngồi trên giường, "Giờ thì làm sao?"

 

Tấn Dĩ An sớm đã cởi áo gấm đỏ, ngồi sát bên ta, mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, nhưng không khó chịu.

 

"Hay là... sớm động phòng?"

 

Ánh mắt hắn sáng rực, không biết là nói đùa hay cố tình kiếm đòn.

 

"Tấn Dĩ An, tai có nghe được mình đang nói gì không?"

 

Tấn Dĩ An thu lại nụ cười, đứng sát bên giường, "Xem ngươi kìa, ta... ta chỉ nói bừa thôi... bên ngoài chẳng phải... có người nghe sao... ngươi là nam nhân to lớn, còn sợ bị trêu ghẹo gì nữa?"

 

"Tấn Dĩ An, qua đây."

 

Hắn lắc đầu, thẳng thắn đứng, "Ngươi đừng khách khí."

 

Không biết từ lúc nào, hắn đã lui đến bên ghế.

 

Ta nhíu mày, nhắc nhở hắn: "Ngươi đừng chạy."

 

Tấn Dĩ An lại lùi một bước, "Ta..."

 

Sau đó ta mở to mắt nhìn Tấn Dĩ An chân sau vấp phải ghế nhỏ, đập vào tiểu tháp, mặt quay xuống dưới ngã nhào.

 

Răng cửa va vào cạnh bàn, phát ra tiếng "cộp" một cái rõ ràng.

 

...

 

3

 

Đêm tân hôn, Thế tử phi nghịch ngợm quá đà, dẫn đến Thế tử bị thương, phải mời ngự y tới trong đêm.

 

Lão ngự y cố nín cười, khuôn mặt già đỏ bừng, vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Thế tử, răng chỉ mẻ một chút, không ảnh hưởng đến nhan sắc. Ăn uống cần chú ý, nên ăn nhẹ, thức ăn không quá nóng hay quá lạnh."

 

Tấn Dĩ An ôm miệng, bộ dạng mệt mỏi rã rời, "Đừng làm lớn chuyện, đừng làm lớn chuyện."

 

Sau đó vài ngày, Tấn Dĩ An kiên quyết nằm ngủ trên tiểu tháp, ra vẻ bị ta ăn hiếp, thường xuyên sai khiến ta pha trà rót nước, tính ta vốn trầm lặng, không thích nói nhiều, liền để mặc hắn.

 

Đến tối, hắn muốn cùng ta chung giường.

 

Ban đầu ta rất phản đối, cho đến khi hắn kéo ta, kể từ chuyện góa phụ nhà họ Vương đến mười tám phòng thiếp của Trương viên ngoại, kể đến mức người nghe buồn ngủ, không chút tâm tư hoa nguyệt, ta mới dần yên tâm.

 



Trong thời gian đó, Vương phi Minh Nghi phái người nghe trộm vài lần, biết việc động phòng không có tiến triển gì, bèn nghĩ kế, bảo ta một "tân nương" theo bà tham gia hội họp.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhà họ Ôn chúng ta toàn người thô kệch, nào từng đi những nơi như vậy?

 

Khi ta biết mình sắp phải đội mấy cân trang sức xuất hiện trong tiệc thọ của Tương Vương phi, đầu óc ta như nổ tung, nhìn chằm chằm vào một đóa mẫu đơn ngoài cửa sổ mà thất thần hồi lâu, không nghĩ ra được đối sách nào.

 

Tấn Dĩ An từ trong sách ngẩng đôi mắt đào hoa lên, nhướng mày, " Ôn Huynh...  Ôn huynh!"

 

Ta thu hồi ánh nhìn, lặng lẽ nhìn hắn.

 

Tấn Dĩ An mặt dày cười, "Làm phiền giúp ta xem cô nương nhà nào dáng đẹp."

 

Ta rút kiếm dài, chỉ vào cổ hắn, "Ngươi không giữ đức hạnh của nam nhân, ta gả muội muội cho ngươi, không phải để ngươi ngắm mỹ nữ."

 

Tấn Dĩ An cẩn thận dùng ngón trỏ đẩy lưỡi kiếm ra, "Ngươi nặng lời rồi, ta đây chẳng phải... chọn giúp ngươi sao?"

 

Vương phi Minh Nghi không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa, khẽ ho một tiếng: "Các ngươi đang làm gì?"

 

Tấn Dĩ An lập tức thay đổi thái độ, đoạt lấy kiếm của ta, cầm trên tay đùa giỡn, lơ đễnh nói: "Con đây, dạy Ninh Ninh luyện kiếm mà."

 

Nói xong còn so kiếm trên cổ mình một lúc, "Nàng xem, gặp nguy hiểm thì c.h.é.m vào đây."

 

Ta biết hắn đang giúp ta che đậy, bèn hỏi ra cửa: "Mẫu thân, có việc gì không?"

 

Minh Nghi Vương phi đáp: "Mang cho con ít vải, ngày mai trong tiệc toàn là các tiểu thư danh môn, Ngữ Ninh con theo bên cạnh ta, phải cẩn trọng lời nói và hành động."

 

Ta biết rằng ngày mai sẽ không dễ dàng mà qua được.

 

Ta còn chưa kịp đáp lời, Tấn Dĩ An đã nhướng mày, "Nàng không thích những nơi ồn ào, để ta đi thay nàng."

 

Ta nhìn chằm chằm vào sau gáy của Tấn Dĩ An, có thể nghe thấy tiếng tính toán trong đầu hắn kêu lách cách, hắn thích tiểu thư nhà Âu Dương, muội muội nhà họ Tân, góa phụ nhà họ Lục, chỉ cần là người đẹp biết thở, hắn đều thích.

 

Minh Nghi Vương phi trừng mắt nhìn hắn, "Tiệc của nữ nhân, đâu có chỗ cho con, ngoan ngoãn ở tiền viện mà đợi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play