Nghe vậy, tôi ngẩng đầu nhìn Kiều Dịch Thần ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, cười nói: "Mẹ, từ đầu đến cuối, người bị tổn thương không phải con, mà là anh ấy."

Biểu cảm của mẹ tôi, thật sự là không nói nên lời.

Nhưng bà cũng không nói gì, dù sao, trong thâm tâm bà vẫn mong tôi được hạnh phúc.

Sau đó, bà cũng lịch sự chào hỏi Kiều Dịch Thần.

Bà bắt đầu hỏi han về hoàn cảnh gia đình của anh, rồi đến quá trình từ nhỏ đến lớn.

Khi nghe nói từ tiểu học đến trung học, Kiều Dịch Thần đều học cùng trường, cùng lớp với tôi, trong mắt mẹ tôi thoáng hiện lên vẻ hiểu rõ.

"Ôi, hóa ra là con... Mẹ sớm nên biết, người đấy chính là con."

Kiều Dịch Thần không hiểu.

Mẹ tôi thở dài: "Tri Ý hồi nhỏ nghịch ngợm, không phải là đứa thích học hành nhưng không biết sao một ngày nọ lại thông suốt, bắt đầu nỗ lực học tập, nói là muốn thi vào trường tốt.”

"Cấp hai, cấp ba, mỗi năm thi lên lớp, con bé đều nỗ lực điên cuồng, chen chân vào những thứ hạng cao của khối.”

"Sau đó, mẹ và bố con bé phát hiện ra một bí mật, từ tiểu học đến trung học, trong lớp của con bé luôn có tên của một cậu con trai.”

"Sau đó, mẹ phải hỏi mãi, đứa nhỏ này mới thành thật khai báo, nói rằng cậu con trai này đẹp trai, muốn làm bạn cùng lớp với cậu ấy.”

"Mẹ cứ tưởng là con bé chỉ thích làm bạn với người ta thôi.”

"Không ngờ... lại cứng đầu như vậy, tâm tư cũng giấu sâu như vậy."

Thời gian đã lâu, bà không nhớ rõ tên của người kia nhưng vẫn nhớ chuyện này.

Rõ ràng Kiều Dịch Thần cũng không biết chuyện này, nhướng mày nhìn tôi.

Bị bóc mẽ, tôi có chút ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

Mẹ tôi mới cười cười, không nói nữa.

Bà đứng dậy vào bếp chuẩn bị thức ăn, Kiều Dịch Thần đột nhiên nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Tôi sửng sốt, không hiểu anh có ý gì.

Anh tự trách: "Tri Ý, anh không biết, hóa ra ở nơi anh không nhìn thấy, em vẫn luôn nỗ lực theo đuổi bước chân của anh."

Nói ra thì cũng khá ngại, người này chỉ biết chúng tôi học cùng lớp cấp ba.

Trước đây, tôi cũng không nhắc đến với anh, một là thấy không cần thiết, hai là... lòng tự trọng đáng ghét đang quấy phá.

Tôi cười nhạt: "Đều qua rồi, hơn nữa, nhờ theo anh mà em còn thi đỗ trường tốt nữa cơ..."

Nhắc đến chuyện này, cả hai chúng tôi đều không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện thi đại học.

Anh muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi, tôn trọng bí mật của tôi.

Đúng vậy, chuyện thất hứa sáu năm trước, tôi vẫn chưa nói với anh.

Sau bữa tối, tôi muốn Kiều Dịch Thần đưa tôi đến trường cũ của chúng tôi một lần nữa.

Có lẽ biết tôi muốn nói gì đó, anh vẫn luôn im lặng đi bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi.

Tôi cười, chỉ vào vị trí chúng tôi đang đứng, nói: "Kiều Dịch Thần, tối ngày thứ năm sau khi kết thúc kỳ thi đại học, em đã đứng ở đây."

Anh sửng sốt, hơi nghẹn lại: "Vậy là, em đã đến, sau đó nhìn thấy anh... lên xe rời đi, đúng không? Nhưng tại sao... tại sao em không gọi anh lại?"

Anh cũng nhanh chóng nghĩ đến tình hình tối hôm đó, lại có chút không hiểu, thậm chí còn cảm thấy, nếu ngày hôm đótôi gọi anh lại, chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhau sáu năm.

Mọi thứ sẽ khác.

Tôi cười khổ: "Kiều Dịch Thần, em không cố ý thất hứa, ngày thi đại học, bố em bị tai nạn xe, em mất hết lý trí chạy đến bệnh viện, lúc đó, trong đầu em hoàn toàn quên mất lời hẹn của chúng ta, chỉ toàn là lo lắng cho bố em.”

"Nhưng ông ấy vẫn qua đời vào ngày thứ năm nhập viện.”

"Hôm đó trời mưa rất to, em rất đau lòng, như phát điên chạy ra khỏi bệnh viện, không biết sao lại đến cổng trường. Lúc nhìn thấy anh... em mới nhớ ra lời hẹn của chúng ta.”

"Kiều Dịch Thần, em thừa nhận lúc đó em rất hèn nhát, em tận mắt nhìn anh lên chiếc xe sang trọng, tận tai nghe anh nói ghét em.”

"Em thực sự quá sợ hãi, cũng không biết phải đối mặt thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lên xe, hoàn toàn rời xa... "

"Đừng nói nữa."

Kiều Dịch Thần ôm lấy tôi, không cho tôi nói tiếp.

Cả hai tay anh đều hơi run rẩy, như thể không ngờ được tôi phải trải nghiệm tuyệt vọng và đau thương như thế.

"Xin lỗi Tri Ý, lúc đó... anh cũng chỉ là lời nói vô tâm, anh tưởng rằng, em vẫn luôn trêu đùa anh." Anh xin lỗi tôi, trong giọng nói cũng đầy hối hận.

Tôi mỉm cười: "Ừ, em biết."

Chúng tôi ôm nhau trong màn đêm rất lâu, như thể đang dùng nhịp tim ấm áp và mãnh liệt để xoa dịu nỗi đau và sự hối tiếc còn sót lại trong quá khứ.

Cùng một địa điểm, sáu năm sau, lời hẹn muộn màng của chúng tôi, cuối cùng cũng đã khép lại một cách trọn vẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play