Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 56


1 tuần

trướctiếp

Chờ nghe đến cuối cùng, tất cả đều là bà phê phán bọn buôn người, đây là hủy bao nhiêu gia đình tốt đẹp. Hy vọng mỗi một kẻ buôn người đều có thể bị phát hiện, mỗi một phụ nữ trẻ em bị lừa bán đều có thể được giải cứu. Lại khen Khương Mật thông minh dũng cảm, làm chuyện tốt như thế.

Mẹ Khương nhìn Khương Mật, ánh mắt có hơi phiêu, hiện tại Mật Mật tựa như chính là khi còn bé biến thành, khi còn bé Khương Mật chính là linh động thông minh như vậy, đứa nhỏ nho nhỏ, làm chuyện gì, cũng tràn ngập tự tin.

Khi đó bà đã nghĩ, con gái út sau khi lớn lên, sẽ như thế nào đây?

Khương Mật: “Tiểu Tương Bao của chúng ta cũng siêu dũng cảm, là một anh hùng nhỏ, lúc con bị người ta đuổi theo, Tiểu Tương Bao không khóc một tiếng, ôm con rất chặt.”

Mẹ Khương lại khen Tiểu Tương Bao, đứa bé lúc này ăn đầy dầu, lại bị người khen như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt sáng lấp lánh, “Anh hùng nhỏ.”

Chờ Khương Mật ăn xong móng heo kho, rửa tay bắt đầu hái rau dại.

Khương Ngưng và Thẩm Hoài Thành cùng nhau trở về, Thẩm Hoài Thành xách hai quả dưa hấu lớn, nói là trên đường đụng phải một đồng hương xách dưa, anh ấy liền đổi hai quả.

Mẹ Khương: “Ôi, dưa hấu rất hiếm, lát nữa chúng ta ăn cơm bổ một quả, quả còn lại con cầm về, cũng cho ba mẹ em gái con nếm thử.”

Thẩm Hoài Thành tỏ vẻ hôm nào lại mua dưa hấu cầm về ăn, những thứ này liền để lại chỗ này.”

Khương Mật cười hì hì: “Mẹ em bảo anh thế nào, anh cứ thế đó, làm con rể, nghe lời là được.”

Thẩm Hoài Thành bị những lời này nâng lên lâng lâng, miệng nhếch đến tận tai, tựa như anh ấy hiện tại chính là con rể Khương gia.

Khương Ngưng:...

“Mẹ, trộn bột chưa?”

Mẹ Khương nói: “Không có đâu, lần này dùng bột mì tinh, chúng ta sẽ làm sủi cảo bột mì tinh.”

Khương Ngưng mở ngăn tủ múc bột mì, tò mò hỏi: “Chuyện tốt gì? Để mẹ bỏ được như vậy?”

Trước kia dù là ăn tết, vỏ sủi cảo cũng là lương thực thô trộn lẫn với bột mì, loại bột mì này gói ra sủi cảo không thể nấu, chỉ có thể hấp.

Sủi cảo phải nấu thì ăn mới ngon.

Mẹ Khương: “Chờ sau khi ba con trở về, cùng nói, bây giờ nói, lát nữa còn phải nói một lần.” Bà bưng đĩa móng heo kho đưa cho Thẩm Hoài Thành, cười híp mắt nói: “Các con ăn miếng móng heo kho lót bụng trước đi.”

Thẩm Hoài Thành: “Cảm ơn dì.” Đưa tay lấy một miếng cho Khương Ngưng ăn.

Trên tay Khương Ngưng dính bột mì, cắn một miếng Thẩm Hoài Thành đưa tới, “Ăn ngon thật, đây không phải mùi vị của nhà hàng quốc doanh.” Lại hỏi mẹ Khương: “Mua ở đâu? Không ít tiền nhỉ.”

Thẩm Hoài Thành cắn móng heo Khương Ngưng ăn còn lại, ăn một miếng, thơm quá!!!

Khương Ngưng:...

Khương Mật vừa lúc nhìn thấy, tỏ vẻ anh rể còn rất không biết xấu hổ, “Anh rể, có thơm không?”

Thẩm Hoài Thành: “Thơm!”

Khương Mật cười ha hả, gương mặt Khương Ngưng đỏ bừng.

Mẹ Khương khoe khoang nói: “Thứ này không cần tiền, người khác tặng Mật Mật, còn cả ba con cá này, đều là người khác tặng.”

“Mẹ, chuyện tốt này có liên quan đến Mật Mật sao? Mẹ đây là làm con mất hứng à! Mẹ nói trước cho con, chờ ba và anh trai chị dâu trở lại, con lại nói cho họ, được không?”

Mẹ Khương: “Cũng được.” Bà cũng sắp không nhịn được muốn nói.

Chờ Khương Ngưng và Thẩm Hoài Thành nghe xong toàn bộ quá trình, Khương Ngưng kinh ngạc một hồi, sau đó mới mở miệng nói: “Ra cửa một chuyến đã bắt được bọn buôn người? Còn bắt cả băng nhóm ra! IQ của em cao quá đi.”

Khương Mật dương dương đắc ý: “Chuyện nhỏ. Cũng là may mắn của đứa bé, vừa lúc gặp được em.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp