Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 17


1 tuần

trướctiếp

Mẹ Khương: “Con còn cãi nhau nữa à?”

Tiểu Tương Bao phản bác: “Bọn họ, giọng, hung, lớn. Cô nhỏ, giọng, nhỏ.”

Khương Mật: “Cãi nhau cũng không phải ai nói lớn hơn ai, bọn họ là vô năng cuồng nộ.” Cô xoa xoa Tiểu Tương Bao: “Hôm nay sợ hãi rồi, là cô út có lỗi với cháu, chờ cô út xuất viện, sẽ dẫn cậu đi xem phim.”

Tiểu Tương Bao: “Tiểu Tương Bao, không sợ, Tiểu Tương Bao, sợ, cô, khổ sở.”

Khương Mật hôn một cái Tiểu Tương Bao: “Tiểu Tương Bao hôm nay là một anh hùng nhỏ, biết bảo vệ cô nữa.”

Khương Trạch trở về rất nhanh, anh ấy đạp xe đạp trở về nhà hàng quốc doanh một chuyến, sau khi khóa xe ở cửa bệnh viện, cầm theo hộp cơm chạy vào.

Khương Trạch vừa tiến vào, ánh mắt của Khương Mật và Tiểu Tương Bao đã dừng trên người anh ấy.

Khương Mật: “Đói bụng, ăn cơm.”

Tiểu Tương Bao học theo.

Khương Trạch mua một phần thịt kho tàu và bốn chiếc bánh bao, sau khi mở hộp cơm ra, mùi thơm này liền không giấu được.

Thịt kho tàu bốc hơi nóng ra bên ngoài, màu sắc tươi sáng, mùi thịt bốn phía, Khương Mật và Tiểu Tương Bao đều nhìn thẳng, chỉ cảm thấy càng đói bụng, bụng ùng ục rung động.

Khỏi nói gì nữa, lấp đầy bụng trước đã.

Thịt kho tàu này thật thơm, tương nồng đỏ, độ lửa vừa vặn, béo mà không ngấy, vào miệng liền tan. Cả buổi sáng mệt mỏi đều theo một miếng thịt này mà biến mất.

Cô ăn liền mấy miếng, lại gắp một miếng đút cho mẹ Khương, “Mẹ, có thơm không?”

Động tác của cô nhanh, mẹ Khương bị đút đầy miệng, mẹ Khương bất đắc dĩ: “Mẹ ăn cơm rồi, con ăn với Tiểu Tương Bao đi.”

Khương Mật: “Buổi trưa mẹ ăn cũng không phải thịt kho tàu.”

Tiếp theo lại muốn đút cho Lưu Vân và Khương Trạch ăn, hai người cãi không lại Khương Mật, cũng đều ăn một miếng.

Một phần thịt kho tàu lớn, Khương Mật và Tiểu Tương Bao ăn hơn phân nửa, bốn chiếc bánh bao cũng ăn hết ba chiếc, còn lại một cái bánh bao và non nửa thịt kho tàu, Khương Mật tỏ vẻ muốn để lại cho ba và chị hai ăn.

Lưu Vân: “Em mau ăn đi, trong nhà còn có bánh bao thịt, mùa hè không để được.”

Mẹ Khương cũng bảo cô tiếp tục ăn: “Con gầy quá, phải bổ sung nhiều.”

Khương Mật: “Bánh bao thịt cũng không phải thịt kho tàu, đỡ thèm thì phải ăn nhiều thịt như vậy. Quá đã nghiền! Chú Lưu nấu cơm càng ngày càng thơm.”

Chú Lưu là chỉ ba của Lưu Vân, cũng là đầu bếp chính của nhà hàng quốc doanh.

Khương Trạch: “Thịt kho tàu lần này là anh nấu.”

Khương Mật khiếp sợ: “Anh hai, anh sắp thành đầu bếp rồi à?”

Khương Trạch gãi đầu: “Chưa chắc, nhưng cơ hội của anh khá lớn.”

Khương Trạch là học đồ, phụ trách thái rau nhặt rau, thỉnh thoảng cũng sẽ xào món ăn sáng, nhưng món ăn lớn như thịt kho tàu, không tới phiên anh.

Có thể để anh ấy xào thịt kho tàu, đó là sắp làm đầu bếp cầm muỗng.

Khương Mật vui vẻ: “Chúc mừng anh hai trước.”

Mẹ Khương cũng vui vẻ theo: “Nhờ có ba Vân Vân, sau này con phải hiếu thuận với cha vợ.”

Khương Trạch: “Vậy khẳng định.” Anh ấy muốn hỏi chuyện sáng nay, chỉ là lại sợ làm Khương Mật thương tâm, rối rắm trong chốc lát, Lưu Vân cũng nháy mắt với anh ấy, bảo anh ấy đừng hỏi nhiều.

Mẹ Khương nói: “Các con trở về làm việc, buổi chiều mẹ ở đây trông. Buổi tối tan tầm giết gà mái trong nhà, hầm một nửa, bồi bổ Mật Mật.”

Khương Mật: “Đừng đừng đừng, chúng ta còn phải ăn trứng gà nữa.”

Trong nhà nuôi ba con gà mái già, rất có tiền đồ, mỗi ngày trong ổ gà ít nhất có thể nhặt được hai quả trứng.

Lưu Vân: “Con có lông trắng trên cánh, mẹ quan sát một thời gian rồi, nó thường xuyên không đẻ trứng, ăn còn nhiều, lông gà trơn bóng.”

Khương Mật vừa nghe nó không đẻ trứng, rối rắm một lát nói: “Buổi tối ăn bánh bao thịt, còn muốn ăn cháo. Canh gà để sau này ăn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp