Thẩm Kiến Hoa há miệng thở dốc, muốn cự tuyệt, nhưng Thẩm Miên đã nhấc chân đi ra ngoài.
Bốn người rời đi, trong phòng tức khắc lại quạnh quế lên, hốc mắt Thẩm Kiến Hoa tức khắc ướt át, hối hận một tầng lại một tầng thổi quét vào trong lòng, năm đó nếu không phải hắn hồ đồ, cũng không đến mức xa cách với Thẩm Miên như vậy.
Hiện giờ bản thân đã sắp xuống mồ, bên người không có ai làm bạn.
Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Kiến Hoa càng khó chịu, cuối cùng không tiếng động khóc thút thít lên.
“Miên, cậu sẽ không mềm lòng chứ?” Tiểu Thúy thấy Thẩm Miên sau khi đi ra khỏi phòng, còn quay đầu nhìn thoáng qua, vì thế thử thăm dò hỏi một câu.
Thẩm Miên cười một chút, lắc đầu nói: “Tớ và chú ấy, đã hết tình cảm cha con.”
Ở kiếp trước đã hết, kiếp trước cô liều mạng kiếm tiền, chiếu cố hắn, chữa bệnh cho hắn, một đời này, cô sẽ không tẫn hiếu ở trước giường, về phần người ngoài nói như thế nào, vậy cứ tùy tiện đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play