Nghe mọi người nói, Thẩm Miên nhíu mày: “Cô ấy không phải mẹ cháu, lúc trước đã đoạn tuyệt quan hệ, hộ khẩu cũng đã dời đi rồi”
Nghe cô nói như vậy, lập tức có một ông lão tương đối lớn tuổi nói: “Cháu nói như vậy là không đúng rồi, mặc kệ năm đó bọn họ đối với cháu như thế nào, nhưng nuôi lớn cháu cũng là sự thật, nếu không có bọn họ, nào có cháu hôm nay? Cháu không thể chính mình vừa tốt liền quên bọn họ.”
“Đúng vậy, Miên, cháu hiện tại tốt, không thể vong ân phụ nghĩa! Ba cháu hiện tại đang bị bệnh, đang cần người chiếu cố, công đẻ cũng không nặng bằng công nuôi, ân tình này cháu cần phải nhận.”
“Sự tình năm đó đã trôi qua lâu như vậy, sao cháu vẫn còn mang thù?”
“Nếu cháu mặc kệ hắn, nhiều năm đi học như vậy cũng coi như vô dụng.”
Nghe những lời này, Hạ Nam nhíu mày, Tiểu Thúy cũng có chút nghe không nổi nữa.
Năm đó Miên chịu khổ, những người này đều quên mất sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play