Thập Niên 80: Cô Vợ Học Bá Có Chút Ngọt

Chương 87: Mỗi ngày thỉnh ngươi ăn mì


1 tuần

trướctiếp

Đi ở trên con đường trấn nhỏ hẹp hòi, Lý Càng kỳ quái hỏi.
“Ngươi ở bên này không phải không có thân nhân sao? Từ khi nào lại nhảy ra một cô em gái nhỏ như vậy?”
Lần trước sau khi đưa người nọ đến cục cảnh sát, vội một đoạn thời gian, liền quên mất sự tình Thẩm Miên, cũng không hỏi nhiều.
Lần này gặp lại, thấy Hạ Nam đối xử với người ta tốt như vậy, hắn liền không nhịn được lòng hiếu kỳ.
“Bác Triệu thôn Thượng” Hạ Nam lời ít mà ý nhiều nói một câu.
Về phần vì sao giúp cô, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng, có lẽ là lần đầu tiên khi thấy cô, cặp mắt kia, chuẩn xác mà nói, là ánh mắt của cô đối với sinh hoạt tràn ngập hy vọng, không chịu thua, muốn lao ra khốn cảnh, nỗ lực sống tốt.
Giống ánh mắt của liệt sĩ trước khi hy sinh.......
Lý Càng: “....
.”
Một chút quan hệ huyết thống cũng không có, còn giúp người khác như vậy?
Nếu không phải hiểu cách làm người của Hạ Nam, hắn cũng phải hoài nghi động cơ Hạ Nam làm như vậy.
Lúa ở niên đại này không có phân hóa học kích thích, đều là thực phẩm hữu cơ, làm thành mì sợi hương vị cực ngon miệng, một chén mì lớn, đều bị Thẩm Miên ăn không còn một mảnh.
Ăn uống no đủ, cả người đặc biệt ấm áp, cái trán cũng toát ra một tầng mồ hôi.
Lục Tư Viễn uống xong một ngụm nước lèo cuối cùng, khoác lác, “Về sau chờ ta có tiền, mỗi ngày sẽ mời ngươi ăn mì”
Thiếu niên chưa được ăn đồ tốt gì, hiện tại ở hắn trong mắt hắn, một chén mì đã là vô cùng mỹ VỊ.
Nếu mỗi ngày đều có đồ ăn, quả thực chính là cuộc sống như hoàng đế.
Khóe miệng Thẩm Miên không chịu khống chế giật một chút, “Đừng, ta ghét nhất là ăn mì sợi.”
ebookshop.
vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lời này không phải giả, kiếp trước cô thật sự ghét ăn mì sợi nhất, nhưng ăn nhiều nhất cũng là mì sợi.
Lục Tư Viễn liếc mắt nhìn cái bát Thẩm Miên ăn không còn một mảnh, ngay cả nước dùng cũng không dư, khinh thường hừ một tiếng.
Thẩm Miên: “......”
Mặt cô quẫn bách đỏ một chút.
Hiện tại thân thể này chưa từng được ăn nhiều mì sợi như vậy, đương nhiên còn chưa tới thời điểm chán ăn.
Hơn nữa, mì sợi này cùng kiếp trước ăn không giống nhau, kiếp trước vì tiết kiệm tiền để xem bệnh cho Thẩm Kiến Hoa, cô chỉ ăn mì canh suông.
Ngại với việc vừa mới bị nghi ngờ là đang yêu đương, hai người vẫn tách ra trở về trường học, Thẩm Miên trở lại trên chỗ ngồi, vừa mới mở sách vở ra, Vương Xảo Tuệ đứng thứ hai đếm ngược liền đi lại đây.
“Miên, thời điểm tan học bạn từ từ, chúng ta cùng nhau đi về.”
Trước kia đạp xe đi học, không có phương tiện kết bạn, sau khi hạ tuyết, trời vẫn luôn đầy mây, mặt đường sớm muộn gì cũng kết băng, đạp xe thực trơn, cho nên mọi người đều đi bộ đi học, vừa lúc có thể đi cùng nhau.
Thẩm Miên giải thích, “Tớ ăn cơm xong mới đi, cùng bạn đi trở về, sẽ chậm trễ thời gian của bạn”
Nhà Vương Xảo Tuệ, so với nhà cô còn xa trường học hơn, hiện tại trời tối sớm, nếu chờ cô, sẽ phải về muộn.
Niên đại này internet không phát đạt, nhiều người xấu, bé gái vẫn nên về nhà sớm mới tốt.
“Ở trấn trên ăn cơm sao?” Vương Xảo Tuệ có chút hâm mộ, ở trong mắt cô, đi tiệm ăn là sự tình thực xa xỉ, “Nhà bạn không phải nghèo không nuôi nổi bạn đi học sao?”
Cô có hơi chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Thẩm Miên.
Thẩm Miên thấp giọng giải thích, “Ba tớ sợ mẹ tớ không cho tớ ăn cơm chiều, cho nên để lại cho tớ một chút tiền, để tớ mua màn thâu ở trấn trên ăn”
“Mẹ bạn đối xử với bạn thật không tốt”
Hai người tuy rằng từ năm nhất, cho đến năm thứ ba, đều chung một lớp, nhưng ngày thường không chơi cùng nhau, cô cũng không quá chú ý Thẩm Miên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp