“Đáng khen ngợi” Hiệu trưởng giả bộ thực vui mừng, “Phó hiệu trưởng, đợi lát nữa xử lý xong sự tình Tôn Hà, thầy nói với thầy Trần, khen thưởng một chiếc bút máy cho bạn học Thẩm Miên.”
Một chiếc bút máy?
Phó hiệu trưởng đau lòng, khóe mắt run rẩy vài cái, chiếc bút máy của hắn đã dùng nhiều năm, cũng tiếc rẻ không đổi, hiện tại lại muốn thưởng cho Thẩm Miên một chiếc bút máy.
Hiệu trưởng vì sự tình học sinh nghèo khó lần này, đã thật sự bỏ vốn gốc!
Lý Càng liếc mắt nhìn thần sắc Hạ Nam một cái, thấy mày hắn giãn ra, biết hắn đối với kết quả này vừa lòng, vì thế cười nói.
“Có hiệu trưởng như thầy, học sinh muốn không thành tài cũng khó, xem ra chúng ta không chọn sai trường học”
Hiệu trưởng cũng đau lòng, nhưng nghe Lý Càng nói, nháy mắt cảm thấy chiếc bút máy này đưa thực đáng giá.
Một chiếc bút máy tính là gì?
Hạ Nam cùng Lý Càng tâm tình tốt, đến lúc đó giúp đỡ mấy học sinh nghèo khó, so với gì đều mạnh hơn.
Trường học có không ít học sinh tình huống trong nhà thực khó khăn, học phí suốt hai năm đều không có nộp, giáo viên thường xuyên thúc giục phụ huynh nộp học phí, nhưng trong nhà học sinh không lấy được ra tiền, bọn họ cũng không có biện pháp.
Học sinh không kham nổi học phí, phần lớn thành tích đều thực ưu tú, hắn cũng không đành lòng khai trừ các em.
Có người giúp đỡ, những việc này liền có thể giải quyết.
Tuy rằng là đi ăn cơm, nhưng hắn lại không quên chính sự, trước khi ra cửa, còn chuẩn bị tốt danh sách học sinh nghèo khó.
Trấn trên có một tiệm lẩu, giá cả rẻ, một bên ăn một bên nói chuyện rất tiện.
Tới tiệm lẩu, hiệu trưởng còn có chút lo lắng bọn họ là ông chủ lớn như vậy, sẽ ghét bỏ quán bé, nhưng đây là tiệm cơm tốt nhất trấn trên.
Quan sát một hồi, thấy bộ dáng hai người cũng không có ghét bỏ, hắn mới buông tâm xuống.
Mấy người ăn chút đồ, lại uống hai ly rượu cả người đều ấm áp lên, hiệu trưởng nương men say, thử thăm dò.
“Các em lần này tính toán giúp đỡ bao nhiêu học sinh?”
Lý Càng ăn một ngụm đồ ăn, buông chiếc đũa xuống, “Lần này trước chọn lựa 40 người gia đình tương đối khó khăn”
Đây là số lượng hắn cùng Hạ Nam đã định trước.
Ánh mắt hiệu trưởng sáng lên, ý cười nơi khóe miệng không ngăn được, hắn còn tưởng rằng Lý Càng nhiều nhất chỉ giúp đỡ hai, ba mươi học sinh, không nghĩ tới mở miệng chính là 40 người, nghe ý tứ này, về sau còn tính toán giúp đỡ thêm.
“Thầy trước đại biểu 40 học sinh này cảm ơn các em.” 40 học sinh, chính là 40 gia đình, có bọn họ giúp đỡ, áp lực sinh hoạt sẽ giảm bớt rất nhiều.
Làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, hắn đã gặp qua quá nhiều học sinh bởi vì vấn đề học phí mà bỏ học, nhưng hắn thật sự bất lực, người quá nhiều, hắn căn bản không có năng lực hỗ trợ.
Gia đình chính mình cũng có ba đứa trẻ đang đi học.
Lý Càng cười khách sáo hai câu, với hắn mà nói, trường hợp này đã thành thạo, sớm thành thói quen.
Hiệu trưởng đưa danh sách học sinh nghèo khó qua, “Đây là danh sách học sinh nghèo khó, các em nhìn xem”
Danh sách học sinh nghèo khó này được hắn làm thực kỹ càng tỉ mỉ, sau tên của mỗi học sinh đều được tóm tắt ngắn gọn tình huống của gia đình.
Lý Càng tiếp nhận danh sách, tùy ý nhìn lướt qua, liền đưa cho Hạ Nam.
Hiệu trưởng xem tình huống này, biết sự tình đã định tám, chín phần rồi, vì thế giơ chén rượu lên uống cùng Lý Càng, một ngụm rượu còn chưa có nuốt xuống, liền nghe Hạ Nam trầm giọng hỏi.
“Vì sao không có tên Thẩm Miên?”
Thẩm gia bởi vì không nuôi nổi hai học sinh, muốn cho Thẩm Miên nghỉ học, danh sách hiệu trưởng truyền đạt có 50 cái tên, hắn vẫn luôn nhìn đến cái tên thứ năm mươi, cũng không có tên Thẩm Miên.
Khóe miệng Lý Càng run rẩy một trận, thiếu chút nữa bị sặc rượu, em gái Hạ Nam còn cần được giúp đỡ?
Là hắn không hiểu nghĩa của từ nghèo khó sao?
Tuy rằng không phải em gái ruột của Hạ Nam, nhưng nếu có dính dáng, như thế nào cũng coi như thoát khỏi chữ "nghèo khó" đi?