Mới hơn 8 giờ tối, Thẩm Miên còn chưa quá buồn ngủ, còn có ba ngày nữa sẽ phải thi cuối kỳ, cô cần nắm chặt thời gian đọc sách.
Tri thức quá nhiều, tuy rằng hiện tại cô xem một chút liền hiểu, nhưng một ít kiến thức mới, cô cũng cần đọc đề mẫu mới có thể lý giải.
Mấy quyển sách tương đối quan trọng mà Hạ Nam cho mượn, cô đã xem xong, chỉ còn lại mấy quyển khác, như là sách khóa ngoại, cô tìm kiếm một chút, sau đó trong mấy quyển sách còn dư lại thấy được một quyển tiếng Anh.
Sách còn rất mới, nhìn dáng vẻ, cũng chưa bị giở ra.
Thế kỷ 21, đứa trẻ từ nhà trẻ đã bắt đầu học từ đơn tiếng Anh, nhưng ở những năm 80, đều là sơ trung mới bắt đầu học, điểm thi tiếng Anh của Thẩm Miên tất cả đều là trứng ngỗng.
Không chỉ cô thi không tốt, toàn bộ lớp, chỉ có ba, bốn người có thể thi qua, giáo viên tiếng Anh đều là trình độ tám lạng nửa cân.
Cô biết rõ tầm quan trọng của môn ngoại ngữ, vì thế lật ra xem, linh linh tinh tinh, còn có thể xem hiểu một ít từ đơn giản, lại nói tiếp, đây là còn muốn cảm tạ một đôi con trai con gái của Chu Tư Vũ,
Khi đó, hai đứa trẻ thường xuyên ở nhà học từ đơn tiếng Anh, con gái của Chu Tư Vũ học không tốt, tiếng Anh lại rất khá, thường xuyên dùng tiếng Anh mắng cô, thế cho nên cô từ một người không biết tiếng Anh, cũng chậm rãi nghe hiểu một ít từ tiếng Anh đơn giản.
Nghĩ vậy, đáy mắt cô lộ ra một tia lạnh lẽo, con gái của Chu Tư Vũ tính tình giống hệt Chu Tư Vũ, có thể nói là như đúc, vừa ích kỷ lại vừa hư vinh.
Chu Tư Vũ nằm ở trong ổ chăn, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, vì thế cố ý lật thân mình một chút, động tĩnh có chút lớn, sách tiếng Anh Thẩm Miên đặt ở trên đùi, lập tức tuột xuống mặt đất.
Thẩm Miên nhăn mày, nhìn qua về phía cô ta, Chu Tư Vũ hừ lạnh, “Em không phải cố ý, ai bảo chị không giữ chặt một chút”
Hiện tại còn không phải thời điểm so đo cùng Chu Tư Vũ, hít sâu một hơi, Thẩm Miên ngăn chặn tức giận trong lòng, ghé vào mép giường nhặt sách vở lên, có một tờ giấy hồng nhạt từ trong sách rớt xuống dưới.
Cô không lên tiếng, tùy tay nhặt tờ giấy lên, mặt trên có một loạt chữ nhỏ duyên dáng viết bằng bút máy, vừa thấy đã biết là do nữ sinh viết.
'Giữa đám học sinh tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người lại đứng ở dưới ngọn đèn chập chờn' góc dưới bên phải ký tên Trình Hi Ninh.
Một cái tên rất êm tai, vừa thấy chính là nữ sinh.
Đây chẳng lẽ là......thư tình người khác viết cho anh Hạ?
Sách vở sơ trung, nói cách khác, đây là khi Anh Hạ học ở sơ trung, người khác đưa cho anh ấy, xem tình huống, anh ấy căn bản không phát hiện tờ giấy này, cô có nên đưa tờ giấy này cho anh Hạ hay không?
Nữ sinh tên Trình Hi Ninh kia nhất định không nghĩ tới, Anh Hạ căn bản không thấy được tờ giấy này! Có khi còn vì tờ giấy này mà thấp thỏm bất an thật nhiều ngày đêm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Miên quyết định, chờ lần sau khi gặp Hạ Nam, sẽ nói chuyện về tờ giấy này cho hắn.
Về phần mặt khác, cô không quản được.
Quyết định xong, cô kẹp tờ giấy lại trong sách tiếng Anh, sau đó cất vào cặp sách, như vậy lần sau gặp được anh Hạ, có thể tùy tay đưa cho hắn.
Thu thập xong, cô vừa mới nằm xuống ngủ, một đôi chân thối của Chu Tư Vũ liền duỗi tới trong lòng ngực cô, hiện tại Chu Tư Vũ còn chưa quá yêu sạch sẽ, lại đặc biệt lười, buổi tối đi ngủ không rửa chân, mùi chân kia không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Điều kiện trong nhà không tốt, cũng không có biện pháp an bài thêm một chiếc chăn, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía chân Chu Tư Vũ, chịu đựng hết thảy thứ này.