Thẩm Miên cười ha hả một chút, giải thích một câu với Hạ Nam, “Tính tình của đứa trẻ đang tuổi dậy thì luôn lớn”
Hạ Nam lại ra vẻ khó hiểu hỏi một câu, “Sao không đi nhà hắn ăn tết nữa?”
Thẩm Miên cũng không nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật: “Anh bị cảm, em không quá yên tâm để anh một mình ở nhà, Lục Tư Viễn mỗi năm đều cùng ông ngoại ăn tết, thêm em hay bớt em vấn đề không lớn, mùng hai đầu năm em lại đi chúc tết là được rồi, hơn nữa, nếu em đi nhà hắn ăn tết thật, người trong thôn khẳng định sẽ ngầm nghị luận.”
Cho nên, không đi đến nhà Lục Tư Viễn ăn tết cũng tốt, bớt nhàn ngôn toái ngữ, còn có thể chiếu cố anh Hạ, hai người làm bạn, cũng không đến mức quá cô đơn.
Hạ Nam gật đầu, đối với cách nói của cô thực tán thành, Thẩm Miên thấy thế, nói: “Anh Hạ, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, em đi đun thêm ít nước sôi, cảm mạo cần uống nhiều nước ấm”
“Mặc ấm một ít, cùng anh đi ra ngoài một chuyến trở về hãng đun.” Nói xong, hắn nhấc chân trở về phòng thay quần áo.
Thẩm Miên còn tưởng rằng hắn muốn đi bệnh viện mua thuốc, cũng không hỏi nhiều, thay đôi giày bông mà bác Lưu làm cho cô, liền ra khỏi phòng, vừa lúc Hạ Nam cũng đi ra, ánh mắt hắn đảo qua ở trên người cô, sau đó dừng lại vài giây ở trên giày bông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play