Lý Cư Lâm không vui nhìn hắn một cái, rõ ràng đối với hành vi hắn đánh gãy lời Thẩm Miên nói rất bất mãn, hắn bưng một chén trà do Tiểu Thúy rót cho, nhấp một ngụm, “Miên, cháu nói tiếp đi”
Hứa Mẫn sợ thái độ Lý Cư Lâm dọa đến Thẩm Miên, chạy nhanh nhẹ giọng tiếp một câu, “Miên, cháu đừng sợ, cứ nói sự thật ra là được, chỉ cần cháu nói, bác và bác Lý của cháu đều tin tưởng, chúng ta tin tưởng cháu là một đứa trẻ ngoan”
Lý Cư Lâm giả vờ tức giận nhìn thoáng qua vợ, lại không thật sự trách cứ cô.
Uông Đông Thành tức giận, Hứa Mẫn này không phải rõ ràng bảo Thẩm Miên đừng thừa nhận trộm tiền sao? Trong lòng khó chịu, nhưng hắn cũng không dám nhiều lời, Lý Cư Lâm chán ghét người khác chen vào nói, hắn vừa rồi đã phạm vào tối ky một lần.
Thẩm Miên bị Hứa Mẫn nói cho cảm động, cũng biết rõ Lý Cư Lâm không phải thật sự hoài nghỉ cô, nhưng nếu bọn họ đã hỏi, cô cũng không gạt, yêu cầu của Lý Cư Lâm đối với học sinh, cô có biết, cô sẽ không bởi vì chính mình mà để Lý Cư Lâm bị người ở sau lưng lên án.
“Bác Lý, cháu xác thật từ trong nhà ôm một bình tiền ra tới, nhưng tiền không phải cháu trộm, mà do chính cháu bày quán làm buôn bán kiếm được, cháu trước kia vẫn luôn ở chợ bán thức ăn bày quán, còn đã từng đi qua cửa tiểu khu nhà bác, cũng chính là khi đó cháu nhận thức chị Thơ Bình, việc này các bác hẳn cũng đều đã biết, sau này cháu còn dùng tiền kiếm được để nộp học phí và mở một cửa hàng bán thực phẩm”
Cô lời ít mà ý nhiều nói lý do có tiền, làm người chọn không ra một chút tật xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT