Uông Đông Thành đưa Triệu Hân Lan về trường học, cũng không vội đi bệnh viện, mà là trở về nhà một chuyến, ở trong nhà thay đổi một bộ quần áo, sau đó mới không vội không cuống đi bệnh viện.
Đứa trẻ ở phòng bệnh một ngày, Lý Thơ Bình sợ đứa trẻ ở trong phòng buồn, liền mang cô bé ra hành lang đi một chút, vừa lúc nhìn thấy Uông Đông Thành theo hành lang đi tới, cô khom lưng bế đứa trẻ lên, kêu một tiếng, “Đông Thành.”
Uông Đông Thành nghe tiếng đi tới, nhìn thấy đứa trẻ tinh thần không tồi, sắc mặt tức khắc trầm xuống, “Anh đã nói con bé không có việc gì, em chỉ toàn chuyện bé xé ra to, đưa con bé tới bệnh viện, Lý Thơ Bình, em chính là không nghĩ đi tham gia hôn lễ của anh họ anh, nên cố ý tìm việc đi?”
Thật vất vả mới chờ được chồng tới, kết quả chờ tới không phải quan tâm, mà là đổ ập một trận trách cứ, tâm Lý Thơ Bình đều lạnh, “Con đã bị viêm phổi, nếu không phải Hạ Nam và Miên đưa con bé tới bệnh viện, con bé hiện tại cũng không biết sẽ sốt thành bộ dáng øì”
Nghe nói là Hạ Nam đưa con bé tới bệnh viện, Uông Đông Thành nháy mắt bạo hỏa, cảm giác như là bị người đội mũ xanh trên đỉnh đầu, sắc mặt càng ngày càng xanh, “Hạ Nam, Hạ Nam, Hạ Nam tốt như vậy, sao lúc trước em không gả cho Hạ Nam đi? Em gả cho người một nghèo hai trắng như anh làm cái gì?” Hạ Nam giống như là một cây kim trong lòng Uông Đông Thành, Hạ Nam tồn tại làm nổi bật lên sự kém cỏi của hắn.
Hơn nữa Lý gia coi trọng Hạ Nam, Uông Đông Thành càng không muốn nghe đến cái tên này.
“Đông Thành, anh nói lời này là có ý gì?” Vẻ mặt Lý Thơ Bình thương tâm nhìn hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play