Mấy người vẫn luôn nói chuyện cho tới tám giờ tối, Hạ Nam mới mang theo Thẩm Miên rời đi, hai người vừa đi, Uông Đông Thành cũng một bộ tư thế tính toán chạy lấy người, Lý Cư Lâm liếc cũng chưa liếc hắn một cái, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Lý Càng cũng không có cho thấy ý tứ muốn đưa bọn họ, không khí có chút xấu hổ, sắc mặt Uông Đông Thành lại dần dần khó coi lên.
Thấy không khí không đúng, Hứa Mẫn nói: “Nếu không hôm nay đừng đi, ở lại đây một đêm, ngày mai hãng đi! Con cũng đã mệt, trời lại tối, lăn lộn như vậy cũng không tốt”
Lý Thơ Bình nhìn thoáng qua sắc mặt Uông Đông Thành, thần sắc khó xử nói với Hứa Mẫn, “Mẹ, chúng con vẫn nên trở về thì hơn! Dù sao cũng không xa, Đông Thành ngủ ở bên này không quen”
“Anh ấy ngủ không quen, vậy để anh ấy trở về đi” Lý Càng hừ một tiếng, cũng mặc kệ Uông Đông Thành ở đây, trực tiếp nói một câu như vậy.
Cho mặt hắn, coi hắn là anh rể, không cho mặt hẳn, vậy hắn tính là cái thứ gì?
Thế nhưng còn dám mắng Lý Thơ Bình, ở trong nhà nhăn mặt, nếu không phải đau lòng chị, cửa cũng không cho Uông Đông Thành tiến vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT