Thẩm Miên trắng mắt liếc cô một cái, nói lạnh như băng, “Cần phải hội báo với ngươi sao?”
Kiếp trước quá thiếu tình thương, Chu Tư Vũ tùy tiện đánh cái danh nghĩa quan tâm, cô liền hận không thể đem tim đều đào ra cho người ta, thế cho nên làm Chu Tư Vũ hếch cái mũi lên trời, tới hiện tại, còn muốn dùng chiêu của kiếp trước?
Đáng tiếc, cô đã không phải người kiếp trước kia.
Vẻ mặt Chu Tư Vũ ủy khuất, “Người bên ngoài nhiều, em sợ chị không ăn cơm”
Thẩm Miên này có thôn trưởng cùng Hạ Nam chống lưng, càng ngày càng khó đối phó, ở trường học cũng dám tỏ thái độ với cô.
Chờ đó, cô sẽ không làm Thẩm Miên đắc ý bao lâu.
Đại học cũng chỉ có cô mới xứng được đi học, cũng chỉ có thể là một mình cô được chọn.
Thẩm Miên cười một chút, ra vẻ thiên chân hỏi một câu, “Ta đây nếu thật chưa ăn cơm, ngươi sẽ cho ta tiền ăn cơm sao?”
“Không phải cô đã cho chị tiên sao?”
“Đúng vậy! Ngươi cũng biết ta có tiền, vì sao còn sợ ta không ăn cơm?” Nói đến nói đi, chính là muốn biết cô đi ăn cơm cùng ai? “Chị, sao chị lại biến thành như vậy?” Đôi mắt Chu Tư Vũ đỏ lên, thoạt nhìn đặc biệt ủy khuất, “Em cũng chỉ thuận miệng hỏi chị một câu mà thôi”
Tô Tiểu Hồng có quan hệ cùng Chu Tư Vũ cũng không tệ lắm, là người thứ nhất bênh vực kẻ yếu, “Miên, ngươi như vậy là không đúng rồi, Tư Vũ quan tâm ngươi, ngươi đây là cái thái độ gì?”
“Ngươi là giáo viên hay là phụ huynh? Cần ngươi dạy ta cách xử sự làm người như thế nào sao?”
Thẩm Miên khinh phiêu phiêu nhìn Tô Tiểu Hồng, trực tiếp đổ cho cô ta không còn lời gì để nói.
Lúc trước ngồi cùng nhau, Tô Tiểu Hồng không ít lần ức hiếp cô, vở bút chì nếu không cẩn thận qua biên giới, đều sẽ bị trực tiếp ném xuống mặt đất, càng không thiếu xem thường.
Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt thực bình thường, nhưng Tô Tiểu Hồng lại cảm giác được một cỗ áp lực, làm cô có hơi chút khiếp đảm, không dám cứng đối cứng cùng Thẩm Miên.
Cuối cùng tức giận nhỏ giọng nói thầm một câu, “Học tập không tốt, tính tình còn không nhỏ.”
Vương Lăng Lăng đi theo tiếp một câu, “Tư Vũ cũng thật đáng thương, ở nhà cô ruột ăn nhờ ở đậu, ngày thường khẳng định không thiếu bị ức hiếp” Âm thanh không lớn không nhỏ, đúng lúc bị người chung quanh nghe được.
Chu Tư Vũ hơi hơi có chút không vui, cô ghét nhất người khác nói cô ăn nhờ ở đậu.
Thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, Vương Lăng Lăng cùng Tô Tiểu Hồng cho rằng cô là bị ức hiếp nên thương tâm.
“Cô của ngươi không phải đối với ngươi không tồi sao?” Tô Tiểu Hồng ra chủ ý, “Trở về cáo trạng cùng cô ngươi đi.”
Ai sẽ thương đứa con hoang mà không thương cháu gái chứ? Chỉ cần trở về cáo trạng, bảo đảm sẽ thành công.
“Hoặc cùng lắm thì trở vê nhà, thành tích học tập của ngươi tốt, ba mẹ ngươi khẳng định sẽ thương ngươi, đỡ phải ở nhà cô ruột bị người ta ức hiếp.” Ý tưởng của Vương Lăng Lăng cùng Tô Tiểu Hồng lại không giống nhau, cô cảm thấy cô ruột dù có tốt, cũng không tốt bằng cha mẹ ruột.
“Người khác chịu ức hiếp hay không thì liên quan cái rắm gì đến các ngươi?”
Một đạo âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, làm cho ba người sửng sốt.
Liền thấy Lục Tư Viễn đang ngủ trưa, không biết từ khi nào đã ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người, “Ba mẹ ngươi đưa ngươi đi học, là tới đọc sách hay là xen vào việc người khác? Ngươi có lòng tốt như vậy, ngươi đón cô ta về nhà ngươi làm Thần Tài mà cung phụng.”
Ai cũng không nghĩ tới Lục Tư Viễn sẽ giúp Thẩm Miên nói chuyện, không chỉ ba người các cô ngây ngẩn cả người, ngay cả người trong lớp, cũng đều chiếu ánh mắt quái dị tới.
Tô Tiểu Hồng không dám cãi nhau cùng Lục Tư Viễn, nhưng Chu Tư Vũ cảm thấy, Lục Tư Viễn là đang nói Tô Tiểu Hồng cùng Vương Lăng Lăng, không liên quan đến chuyện của cô, cô không nói tiếp, cũng không tính là túng.
“Ta, nữ sinh chúng ta nói chuyện, liên quan chuyện gì đến ngươi?” Vương Lăng Lăng ỷ vào chính mình là tổ trưởng, tráng lá gan tiếp một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play