“Ngươi ngủ?” Sắc mặt Thẩm Kiến Hoa nháy mắt trầm xuống, “Lúc này là lúc nào, ngươi thế nhưng còn có tâm tư ngủ sao?”
“Ta chỉ ngủ trong chốc lát, ai biết con oắt chết dầm kia sẽ trùng hợp như vậy liền ra tới” Chu Lan Phương vẫn còn biện giải cho chính mình, “Nói không chừng nó vẫn còn ở trong trường học, căn bản chưa đi ra ngoài.”
Trên người đứa con hoang mang theo hơn một ngàn, nếu là bởi vì cô không bắt được người, tiền bị xài hết, Thẩm Kiến Hoa khẳng định sẽ cãi nhau cùng cô.
Lúc này, cô cũng thực hối hận vừa rồi không nên ngủ trong chốc lát như vậy, nhưng ngủ đều đã ngủ, hiện tại có hối hận cũng vô dụng, mấu chốt nhất chính là chạy nhanh ngẫm xem đứa con hoang có thể đi nơi nào được.
“Trong trường học cháu đã tìm rồi.” Chu Tư Vũ thập phần khẳng định, “Chị tỉnh ranh như vậy, khẳng định đã thừa dịp lúc ấy đi rồi”
Nghe được lời này, Thẩm Kiến Hoa cũng nhận định Thẩm Miên đi rồi, hỏa khí trong đáy lòng rốt cuộc không nhịn được, cũng không màng đến đang ở cửa trường, lập tức liền rống lên.
“Ngủ ngủ, tối hôm qua ngươi làm gì hả? Lúc nên ngủ không ngủ, lúc không nên ngủ ngươi lại ngủ như chết, ngươi ngủ luôn ở chỗ này đi”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play