Đây không phải lần đầu tiên cùng Hạ Nam ăn cơm, hai người cũng không khách khí, lập tức đi theo phía sau hắn.
Hạ Nam tìm một tiệm cơm trông có vẻ hơi sang trọng một chút, ăn cơm ở nơi này, giá cao hơn so với các tiệm khác một ít, cho nên ăn cơm ở đây đều là người trưởng thành, có rất ít học sinh.
Thời gian này ăn cơm tại đây, xem như là nhà hàng thanh tịnh nhất trấn trên.
Hạ Nam gọi bốn món ăn, một canh, có mặn có nhạt, Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn nghe tên đồ ăn đều nuốt nước miếng.
Vận động đầu óc một buổi sáng, hai người đều đói không chịu được.
Đồ ăn còn chưa có bê lên, sợ không khí xấu hổ, Thẩm Miên chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm, “anh Hạ, sao anh còn chưa có trở về?”
“Hôm nay anh không có việc gì, không vội trở về, em không phải muốn đi vào trong thành phố sao? Chờ em thi xong, anh sẽ nhân tiện chở em đi” trên mặt Hạ Nam không có biểu tình gì, ngữ khí cũng như dĩ vãng, nhàn nhạt, nhưng tiếng nói lại đặc biệt dễ nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play