“Hiện tại cháu và chị đều đi học, kinh tế trong nhà áp lực khá lớn, quần áo vá một chút vẫn có thể mặc được, cho nên cháu mới không nói” Chu Tư Vũ nói.
“Đứa nhỏ này.….” Chu Lan Phương đau lòng đến không được, “sao cháu không nói với cô? Dù trong nhà không có tiền, cô cũng không thể để cháu phải mặc đồ vá!”
Khi Chu Tư Vũ còn nhỏ, cô cũng không bỏ được để con bé mặc đồ rách, huống chỉ hiện tại đứa trẻ đã lớn.
Nhưng mua quần áo mới tốn không ít tiền, đáy mắt cô hiện lên một tia tính kế, nhỏ giọng nói: “đứa con hoang kia hôm nay vừa mới mua quần áo, vẫn còn mới, cô bắt nó đổi cho cháu mặc.”
Chu Lan Phương cảm thấy biện pháp này khá tốt, còn may trước đó không bắt đứa con hoang kia trả quần áo lại.
Chu Tư Vũ theo bản năng sờ soạng đầu tóc của chính mình một chút, “cô, vóc dáng cháu so với chị cao hơn rất nhiều, mặc quần áo của chị thì hơi nhỏ.”
“Cháu đã mặc thử rồi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play