Vương Nhị Phượng da mặt dày không biết xấu hổ, còn thích nói dối, lời khó nghe gì cũng có thể mắng ra khỏi miệng.
Nếu ai đắc tội với cô ta, vậy thì xui xẻo, cô ta có thể soạn ra một đống chuyện không có thật, tuy rằng ai cũng biết trong lời nói của Vương Nhị Phượng, mười câu thì có nhiều nhất hai câu là thật.
Nhưng truyền tây truyền đông, liền sẽ bị người khác tin là sự thật.
Nghe chủ quán nói xong, Lục Tư Viễn khinh thường hừ một tiếng, “Đó là do cô ta chưa gặp phải người tàn nhẫn, bằng không giáo huấn cho cô ta một trận, xem cô ta còn dám như vậy hay không.”
“Ai dám chứ?” Quán chủ thở dài nói: “năm ngoái, có một người phụ nữ tính tình tương đối lợi hại, dám đối kháng với Vương Nhị Phượng, kết quả Vương Nhị Phượng liền tung tin đồn là cô lăng nhăng với một người đàn ông bán quần áo, sau này sự tình truyền ra, cô ấy bị chồng đánh cho không buôn bán gi được.”
Nếu không có ví dụ đó, mọi người sao sẽ kiêng kị Vương Nhị Phượng như vậy?
Cô cũng là sợ Vương Nhị Phượng bịa đặt linh tinh, mới dọn đến bên này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play