Đối với Thẩm Miên Miên nghiêm túc nghe giảng bài mà nói, bốn tiết học buổi sáng, trôi qua tương đối nhanh.
Nhưng đối với Chu Tư Vũ, lại phẳng phất như dài cả thế kỷ.
Trung học không có cơ chế trọ ở trường, cho nên giờ cơm trưa mọi người đều về nhà ăn.
Chuông tan học vừa vang, các bạn học liền như ong vỡ tổ lao ra khỏi phòng học, Thẩm Miên Miên vừa đi ra cổng trường, Chu Tư Vũ đã cưỡi xe đạp đuổi theo.
“Chị, chị sao không đợi em? Em mới vừa tìm chị một hồi lâu.” Thái độ cực kỳ thân thiết.
Thẩm Miên Miên dừng bước chân, không đáp mà hỏi lại, “Em buổi sáng không phải đã nói sau khi bơm xe sẽ quay lại đón chị sao? Sao lại không có tới?”
Nói đến việc này, Chu Tư Vũ vẫn còn thấy kỳ quái, theo đạo lý, Thẩm Miên Miên hẳn phải đến trễ mới đúng.
Nhưng cô tới trường không bao lâu, Thẩm Miên Miên liền đến, rõ ràng không phải đi bộ tới.
“Em không phải không định quay lại đón chị, mà khi đến phòng học, liền thấy chị đã tới rồi.” Cô lời nói khách sáo, “Chị, sao chị đi nhanh như vậy? Là ai đưa chị tới sao?”
“Em cảm thấy ai sẽ đưa chị?” Thẩm Miên Miên nhìn cô hỏi lại.
Chu Tư Vũ bị nhìn đến chột dạ, tổng cảm thấy tiểu tâm tư của chính mình, giống như đều đã bị xem thấu.
Cô chạy nhanh cười nói sang chuyện khác, “Em cũng chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, chị, chị mau lên xe, em chở chị về, mẹ chị khẳng định đã nấu cơm xong rồi”
Lai cô trở về?
Đây thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Sự việc khác thường tất có yêu.
Chu Tư Vũ tám phần là đánh cái chủ ý gì, nhưng có xe đạp ngồi, Thẩm Miên Miên tự nhiên sẽ không ngốc đến mức đi bộ về nhà.
Quả nhiên, Chu Tư Vũ mới vừa đi không được bao xa, liền bắt đầu cố ý vô tình nói ra lời khách sáo, “Chị, hôm nay thầy giáo bảo chị đến văn phòng, là có chuyện gi thế?”
“Không có việc gì, chỉ khen ngợi chị thôi” Thẩm Miên Miên nhàn nhạt trả lời.
Khen ngợi? Một học sinh dốt, đoán mò đúng được vài đề, có cái gì mà khen ngợi?
Không khống chế được nội tâm ghen ghét, Chu Tư Vũ nói chuyện có chút âm dương quái khí, “Chị, chúng ta cũng không phải người ngoài, chị liền nói thật đi! Hôm nay đề mục kia, là Lục Tư Viễn dạy chị đúng không?” “Trong lòng của em nếu đã nhận định, chị trả lời còn có ý nghĩa sao?” Thẩm Miên Miên trả lời nước đôi, cái nào cũng được.
Quả nhiên là gian lận, cô đã nói mài!
Thẩm Miên Miên sao có thể đột nhiên biến thông minh như vậy được, hòn đá nặng trong lòng Chu Tư Vũ được hạ xuống.
“Chị chừng nào thì cùng Lục Tư Viễn có quan hệ tốt như vậy?”
Lục Tư Viễn là học sinh chuyển trường, theo cô biết, hắn giống như không phải người Lê Thành.
Hắn hiện tại đang sống nhờ ở nhà ông ngoại để đi học.
Tính cách hắn tương đối cao ngạo, ở trường học không có bạn bè, hay cùng người khác đánh nhau, thường xuyên chọc nữ sinh khóc.
Nếu không phải học tập tốt, thì đã sớm bị trường đuổi học rồi.
“Phía trước là dốc, em đi chậm một chút.” Thẩm Miên Miên nói sang chuyện khác, mặt đường nông thôn đều không có tu sửa, gồ ghề lồi lõm, khi đi nhanh sẽ xóc nảy, mông cũng bị đau.
Chu Tư Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói lời khách sáo, “buổi sáng chị không phải là ngồi xe đạp của hắn đi đến trường học chứ?”
Cô vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng cẩn thận nghĩ lại, giống như còn thực sự có khả năng.
Hôm nay Thẩm Miên Miên tới lớp không bao lâu, Lục Tư Viễn liền vào phòng học, cô bị an bài ở bên cạnh Lục Tư Viễn, Lục Tư Viễn cũng không phản đối.
Đây là sợ Lục Tư Viễn giúp cô học bù đi? Ánh mắt của Thẩm Miên Miên chợt lóe, trong lòng có chủ ý, chẳng những không phủ nhận, ngược lại còn thừa nhận.
“Hôm nay chị đã giúp hắn một việc nhỏ, về sau nếu em không chở chị, mỗi ngày chị đều sẽ đi học cùng hắn”
Quả nhiên, Chu Tư Vũ vừa nghe vậy, lập tức nói, “Chị, chị lần sau đừng đi cùng hắn, nếu bị người khác nhìn thấy, hoài nghi chị cùng hắn có vấn đề, sẽ bị trường học đuổi”
Cô ta vẫn không yên tâm, lại tiếp tục hù dọa: “Chị tốt nhất nên bảo giáo viên đổi chỗ ngồi cho chị đi”