Chu Tư Vũ chưa từ bỏ ý định, “Dượng, dượng mua Áo Quân Đại Y cho Miên Miên có phải cỡ hơi lớn hay không? Cháu thấy chị ấy mặc đều muốn chạm đất” Cô còn đang ảo tưởng, có thể hay không là mua cho cô, Thẩm Miên Miên trộm mặc trước.
“Áo Quân Đại Y?” Chu Lan Phương cũng không có tâm tư thái rau, trừng mắt nhìn Thẩm Kiến Hoa chất vấn, “Ngươi mua Áo Quân Đại Y cho Miên Miên?”
Thẩm Kiến Hoa cũng có chút ngốc, chưa kịp giải thích, liền nghe Chu Tư Vũ nói: “Dượng mua một kiện Áo Quân Đại Y cho Miên Miên! Cô không biết sao?”
Chu Lan Phương tức giận ném con dao cắm vào cái thớt, bắt đầu la hét ầm T, “Ta cùng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi liền một cái dây buộc tóc cũng chưa mua cho ta, thế nhưng lại mua Áo Quân Đại Y cho con bé chết dầm kia, cuộc sống này ngươi còn có nghĩ qua không?”
Một kiện Áo Quân Đại Y ít cũng phải mấy chục khối, lên trên trấn cũng không mua được, còn phải đi vào trong thành, cô đời này còn chưa có mặc qua xiêm y quý như vậy.
Thẩm Kiến Hoa khen ngược, thế nhưng qua mặt cô, mua một cái cho đứa con hoang kia, cô muốn cầm dao chém người.
Thẩm Kiến Hoa đen mặt quát lớn, “Ngươi bực cái gì? Ta trở về vẫn luôn ở cùng ngươi, ngươi xem ta có mua đồ vật trở về không?”
Hắn lại nhìn về phía Chu Tư Vũ, “Tư vũ, cháu nói xem sự việc là như thế nào?”
Không phải Thẩm Kiến Hoa mua?
Vậy Áo Quân Đại Y từ đâu ra?
Chu Tư Vũ cũng tò mò, “Cháu vừa rồi vào nhà, nhìn thấy trên người Miên Miên mặc một kiện Áo Quân Đại Y, còn tưởng rằng là dượng mua cho chị ấy”
Thẩm Kiến Hoa cái gì cũng chưa nói, đứng dậy liền muốn đi hỏi Thẩm Miên Miên, kết quả quay người lại, liền thấy Thẩm Miên Miên không biết từ khi nào, đã đứng ở cửa phòng bếp, trên người đích xác mặc một kiện Áo Quân Đại Y.
“Áo khoác là anh Hạ Nam cho con” Thẩm Miên Miên đã sớm làm tốt chuẩn bị, chủ động nói chuyện lai lịch chiếc áo khoác.
“Hạ Nam?”
Cái tên này có chút quen thuộc, Thẩm Kiến Hoa suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới là ai.
Hạ Nam là nhân vật có tiền ở trong thành phố, sao lại có quan hệ cùng Miên Miên?
“Hắn cho ngươi Áo Quân Đại Y làm gì?” “Anh ấy mặc không vừa, bỏ đi thì tiếc, lại thấy con mặc quần áo mỏng, cho nên liền cho con” Thẩm Miên Miên nhẹ giọng giải thích, cô không dám biểu hiện quá cường thế, hiện tại cô còn cần một chút lương tâm của Thẩm Kiến Hoa.
“Nói bậy” Chu Lan Phương không tin, “Đồ này của ngươi vừa thấy chính là mới mua không lâu, vóc dáng của hắn còn cao thêm sao?”
Thẩm Miên Miên đã sớm phát hiện, quần áo này còn có tám phần mới, hẳn là vừa mua không lâu, bằng không Chu Tư Vũ cũng sẽ không nghĩ lầm là mới mua.
Hạ Nam hẳn là sợ cô không nhận nên mới tìm một cái cớ.
“Nếu mẹ không tin tưởng, vậy đi hỏi bác Triệu cùng thím Lý đi!”
“Cái con chết tiệt kia, ngươi chờ đó, nếu ngươi nói dối, ta trở về sẽ đánh chết ngươi” Chu Lan Phương hùng hùng hổ hổ đem tạp đề cởi ra, ném ở trên thớt, định đi tìm Triệu Tiên Lai.
Thẩm Kiến Hoa giữ chặt cô lại, “Việc này hẳn là thật, ngươi đừng làm ầm T1, buổi chiều còn chưa đủ mất mặt có phải hay không?”
Ngẫm lại cũng đúng, trừ bỏ Hạ Nam, kẻ có thể lái ô tô ra, ai cũng luyến tiếc đưa đồ vật quý như vậy cho người khác.
Tưởng tượng đến con chết tiệt kia, thế nhưng được mặc Áo Quân Đại Y quý như vậy, Chu Lan Phương đỏ mắt muốn chết.
“Hắt xì”
Chu Tư Vũ lại đánh một cái hắt xì thật mạnh.
“Tư Vũ bị cảm, ngươi đem Áo Quân Đại Y cởi ra cho con bé mặc đi” Chu Lan Phương lập tức ra lệnh cho Thẩm Miên Miên, “Ngươi không bị ốm, mặc đồ dầy như vậy làm gì?”
Quả nhiên là cô ruột hiểu mình nhất.
Trong lòng Chu Tư Vũ thật cao hứng, ngoài miệng lại nói không cần, “Đây là người khác đưa cho Miên Miên, cháu chút nữa uống thuốc trị cảm là được rồi...... Hắt xì.......”
Thẩm Kiến Hoa cũng nói theo, “Miên Miên, con trước đem quần áo cho Tư Vũ mặc đi! Chờ con bé khỏi ốm sẽ trả lại cho con.” Tư Vũ bị cảm, xác thật tương đối cần Áo Quân Đại Y.