Mọi người đều biết, Chu Lan Phương nói chuyện có chút thêm mắm thêm muối, bên trong mười câu nói, nhiều nhất năm câu là sự thật, không nhịn được hướng Thẩm Kiến Hoa chứng thực.
“Kiến Hoa, việc này là thật sao?”
“Nhìn các ngươi hỏi kìa” Chu Lan Phương rất không cao hứng, “Ta còn có thể nói láo sao!”
Mọi người bĩu môi, Chu Lan Phương có đôi khi nói chuyện hư thực, sự tình gì cũng thích khuếch đại, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, ai không biết chứ?
Nhưng ở trước mặt người ta, người khác cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể đánh hai câu ha ha.
Tâm hư vinh của Thẩm Kiến Hoa giờ phút này cũng đã tăng mạnh, nhưng hắn dù sao cũng là một người đàn ông, bề ngoài biểu hiện so với Chu Lan Phương bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng trong giọng nói vẫn khó có thể che giấu kiêu ngạo, “Đứa nhỏ Tư Vũ này, là người có thiên phú học tập, không uổng phí mấy năm nay ta bồi dưỡng”
Lời này xem như chứng minh lời Chu Lan Phương nói, cô hếch cằm càng cao.
Những người khác cũng đều là một trận thổn thức, không nghĩ tới Chu Tư Vũ có bản lĩnh như vậy, thôn bọn họ đến bây giờ vẫn chưa từng có một sinh viên nào đâu, nếu có sinh viên, vậy kia chính là vinh quang của cả thôn.
Sinh viên về sau sẽ được phân phối ở lại trong thành phố công tác.
Ai cũng không dám bảo đảm, ngày sau có thể có việc cần nhờ bọn họ hỗ trợ hay không, dù cho không có, vậy cũng không thể đắc tội!
Vì suy nghĩ cho sau này, mọi người cũng không có tâm tư xem TV, đều bắt đầu khen Chu Tư Vũ.
"Đứa nhỏ Tư Vũ này thông minh, ta đã sớm nói con bé là người có thiên phú học tập mà”
“Hai vợ chồng ngươi có phúc khí! Nuôi được một đứa cháu gái ngoan, so với nuôi con trai hữu dụng hơn.”
“Về sau Tư Vũ khẳng định có thể đến kinh đô học đại học, kia chính là vinh quang của thôn chúng ta”
“Tư Vũ con bé này lớn lên liền thông minh, từ nhỏ đã đặc biệt cơ linh, ta vẫn luôn thực thích đứa nhỏ này”
Mọi người ngươi liếc mắt một cái, ta nói một câu, tất cả đều là lời hay ý tốt, khiến trong lòng Chu Lan Phương cùng Thẩm Kiến Hoa sung sướng, vui vẻ đến nở hoa, tươi cười trên mặt muốn ngăn cũng không ngăn được.
Chu Tư Vũ thậm chí vẻ mặt kiêu ngạo, liếc mắt nhìn Thẩm Miên một cái, đáy mắt tất cả đều là khoe khoang cùng khiêu khích.
“Các ngươi khen như vậy, đứa trẻ sẽ rất kiêu ngạo.” Thẩm Kiến Hoa khiêm tốn nói.
“Đứa trẻ thông minh sẽ chịu được khen ngợi, đây là Văn Khúc Tinh chuyển thết” vợ Trương tóc dài khen nhiều nhất, thái độ trước đó của cô đối với Chu Tư Vũ không tốt, cũng không biết đứa nhỏ này có nhớ trong lòng không.
Nếu sớm biết rằng Chu Tư Vũ đọc sách lợi hại như vậy, cô cũng không thu điện phí, coi như bán một cái nhân tình, về sau nói không chừng có gì đó cần Chu Tư Vũ hỗ trợ.
“Vậy không được” Chu Lan Phương một chút cũng không khiêm tốn, cô cảm thấy Chu Tư Vũ chịu được khen ngợi như vậy, “Tư Vũ của chúng ta vẫn luôn thực hiểu chuyện, ở nhà hỗ trợ chúng ta làm việc nhà, lại biết thương ta, là thật sự đáng yêu.”
“Ngươi thật là có phúc khí!” Trương tóc dài tiếp tục khen, còn không quên lôi đứa trẻ nhà mình ra làm đối lập, “Nơi nào giống con nhà ta, chỉ biết xem TV thành tích học tập cũng không tốt.”
“Việc học hành này đều là trời sinh, đầu óc ngốc thì dù có nỗ lực cũng không có chỗ dùng” Ở trong mắt Chu Lan Phương, đứa trẻ nhà ai so ra cũng kém Chu Tư Vũ, cô cũng không chú ý vợ Trương chỉ là thuận miệng nói một chút, lập tức liền chỉnh một câu như vậy ra tới.
Vợ Trương tóc dài nghe được lời này, trong lòng có hơi chút không cao hứng.
Đây không phải chỉ đứa trẻ nhà cô ngốc sao?
Làm mẹ chính là như vậy, chính mình có thể nói, người khác lại không nói được, cô sẽ đau lòng.
Vì thế, cô cố ý đem đề tài xả tới trên người Thẩm Miên, “Thành tích học tập của Miên nhà ngươi như thế nào?” Ai cũng biết, thành tích học tập của Thẩm Miên không ra sao, khoảng thời gian trước trưởng thôn còn đi đến nhà họ Thẩm.