“Được”
Nguyễn Dễ Khiêm cũng không cự tuyệt.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, trực tiếp đến tiệm cơm ở ngay phụ cận, khi đi vào, Lý Thơ Bình nhìn thấy ngoài cửa có một đứa trẻ tâm bảy tám tuổi, thoạt nhìn thực đáng thương, trên người dơ hề hề, vẫn luôn bưng chén, nhìn chằm chằm tiệm cơm, xem tình huống, hẳn là xin cơm.
Lý Thơ Bình cũng chưa nói gì, đi vào gọi đồ ăn, sau đó lại cố ý bảo nhân viên cửa hàng đóng gói một chén đồ lớn, Nguyễn Dễ Khiêm đoán được, nhưng không ngăn trở.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lý Thơ Bình xách theo đồ ăn đi ra ngoài, khuyên giải: “Cô muốn cho đứa trẻ bên ngoài kia ăn đúng không? Cô đừng mắc mưu, đứa trẻ kia chính là một kẻ lừa đảo, lâu lâu lại tới nơi này lừa ăn lừa uống.”
Lý Thơ Bình cười cười không nói, cầm đi ra ngoài, Nguyễn Dễ Khiêm lại nói với chủ quán: “Chúng tôi đưa tiền là được, về phần đem đi làm gì, không khiến anh nhọc lòng”
Thực hiển nhiên, hắn cảm thấy nhân viên cửa hàng nói quá nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play