Nguyễn Phong biết rõ tính tình của Nguyễn Linh Ngọc, cô đã mở miệng, chính mình nếu không đi vào, Nguyễn Linh Ngọc sẽ cảm thấy thật mất mặt, tính tình sẽ lại đi lên, vì thế gật đầu nói: “Được, anh vừa lúc ngủ ở trên sô pha có chút mỏi eo.”
Thấy hắn phối hợp như vậy, đáy mắt Nguyễn Linh Ngọc hiện ra một tia ý cười, ngoài miệng lại trách cứ: “Ai bảo anh không rên một tiếng ngủ ở phòng khách? Tuy rằng chúng ta đã ly hôn, nhưng nhiều năm vợ chồng như vậy, anh đều biết quan tâm em bị bệnh, em còn có thể tuyệt tình để anh ngủ sô pha sao?”
“Anh không phải là không nghĩ quấy ray em ngủ sao?”
Hai người vừa nói vừa cùng nhau về phòng, bởi vì đều không có buồn ngủ, vì thế lại cùng nhau hàn huyên sự tình khi còn trẻ, cứ như vậy bất tri bất giác cũng không biết đã ngủ từ khi nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Phong ăn cơm sáng xong, liền chuẩn bị đi nói tin tức tốt này cho Thẩm Miên, Nguyễn Linh Ngọc lại nói: “Nếu Miên muốn từ nơi này xuất giá, trong nhà dù sao cũng phải thu thập lại! Như bây giờ một chút không khí vui mừng cũng không có sao được? Nếu không xuất giá từ nơi này thì thôi, nếu đã xuất giá từ nơi này thì phải thu thập một chút, đừng để truyền ra ngoài người khác nói là em không phải” Nghe được lời này, Nguyễn Phong vội nói: “Mấy ngày tới anh ở lại bên này thu thập trong nhà một chút, thuận tiện chiếu cố em, anh thấy em gần đây gầy đi không ít”
“Anh muốn thu thập trong nhà liền thu thập trong nhà, đừng lấy lý do chiếu cố em” Nguyễn Linh Ngọc xoay người lên lầu.
Biết Nguyễn Linh Ngọc là muốn cho trong nhà có hơi chút không khí vui mừng lại không kéo được mặt mũi xuống từ từ nói, Nguyễn Phong cười đi ra cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play