“Nhà cậu ta nhiều con, cậu ta cùng mợ lại trọng nam khinh nữ, không muốn cung cấp nuôi dưỡng em ấy đi học.
Em ấy lại rất muốn học, nếu ta không thể đi học, ba mẹ ta cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý cung cấp nuôi dưỡng em ấy”
Thẩm Miên cũng không giấu giếm, dù sao việc này cũng không phải vấn đề không thể cho ai biết.
Lục Tư Viễn không nghĩ ra, “Ba ngươi cũng nguyện ý sao?” Đây là loại ba chó má gì?
Cháu gái dù tốt, cũng không thể bằng con gái ruột đi?
Dù cho......là con riêng, vậy cũng là con gái hắn, không phải Thẩm Miên có thể lựa chọn.
Thẩm Miên lộ ra một tia cười khổ, “Ba ta lỗ tai mềm, tính tình dễ lung lay, ai nói gì thì ba liền hướng về người đó, tư tưởng không kiên định”
Lục Tư Viễn không hé răng, trong lòng lại sinh ra ý kiến rất lớn đối với Thẩm Kiến Hoa, con gái ruột không thương, đi thương cháu gái, đây là quá hồ đồ.
Cháu gái dù có học giỏi, thì cũng có thể dưỡng lão cho hắn sao?
Liền với tính tình kia của Chu Tư Vũ, dưỡng lão cho Thẩm Kiến Hoa, đánh chết hắn cũng không tin.
Sương mù chậm rãi tản ra, tâm nhìn so với trước đó xa hơn rất nhiều, lòng bàn chân Lục Tư Viễn dẫm bay nhanh, hiện tại thi rất nghiêm khắc, cần phải đến trường học sớm, sau khi tiếng chuông vào học vang lên, căn cứ vị trí của chính mình, xếp hàng tiến vào phòng học.
Các bạn học khác phỏng chừng đều đã đến đông đủ.
Nghênh diện có một chiếc xe đạp đi tới, Lục Tư Viễn chỉ cảm thấy thân ảnh kia có chút quen thuộc, sau khi cách một khoảng ngắn, hắn vội vàng nắm sát tay.
“Thay Trần.”
“Em có nhìn thấy....
.” Trần Kiệt cũng dừng xe đạp lại, vốn định dò hỏi hắn có nhìn thấy Thẩm Miên hay không, kết quả liền nhìn thấy Thẩm Miên từ sau ghế xe Lục Tư Viễn nhảy xuống, lời đến bên miệng liền biến thành, “Thẩm Miên em không có chuyện gì chứ?”
Hắn ở trong lớp điểm danh, học sinh trong lớp hắn chạy tới nói cho hắn, Thẩm Miên nửa đường bị một người phụ nữ lớn tuổi ngăn lại không cho đi.
Sau khi nhận được tin tức, hắn giao sự tình lại cho Lý Thu Mai, cũng không rảnh lo lời nói âm dương quái khí của Lý Thu Mai, vội vã đạp xe tới, hiện tại gặp được Thẩm Miên, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thưa thầy, em không có việc gì” Không nghĩ tới Trân Kiệt thật sự sẽ đến tìm cô, trong lòng Thẩm Miên cảm động.
“Mau, chúng ta tới trường học trước, có chuyện øì thì đợi thi xong lại nói” Trần Kiệt quay đầu xe, “Lục Tư Viễn, em còn có thể chở bạn ấy được không, nếu không chở được, thì để bạn ấy sang ngồi sau xe thầy.
“Em chở được” Cô nặng mấy cân chứ? Sao có thể không chở được?
Trân Kiệt nhìn thấy Lục Tư Viễn chở Thẩm Miễn rời đi, sau đó mới cưỡi lên xe đạp đi theo sau hai người.
Ba người trên đường cũng không dám trì hoãn dù chỉ một chút, còn mười phút trước khi đến giờ thi thì ở trong ánh mắt trừng đầy tức giận của Lý Thu Mai đi vào phòng học.
Mọi người đều thổn thức, trái tim của hai người cũng thật lớn, thi mà cũng dám đến trễ, đặc biệt là Thẩm Miên, ánh mắt của cô Lý đều đã sắp chọc chết cô, cô không cảm giác được sao?
Dám đắc tội cô Lý như vậy, sang năm, trong lớp khẳng định sẽ thiếu một bạn học.
“Cái giá thật đúng là lớn, thi cử còn phải để giáo viên tự mình đi đón” Triệu Hân Lan cũng âm dương quái khí oán giận.
Ngón tay nắm bút chì của Chu Tư Vũ hơi hơi trở nên trắng, một học tra thế nhưng lại có thể tác động lên Lục Tư Viễn cùng Trần Kiệt, khiến họ đều đi đón cô, Thẩm Miên dựa vào cái gì?
Còn có bà mối Lý kia, đã làm ăn như thế nào? Ngăn đón một đứa trẻ, cũng không ngăn được?
Đều nói bà mối Lý khó chơi, đây là ai truyền ra tới? Quả thực chính là đánh rắm.
“Tư Vũ....
.” Thấy cô không nói lời nào, sắc mặt rất khó xem, Triệu Hân Lan cho rằng chính mình lại nói sai gì rồi, “Ngươi tức giận sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play