“Anh nếu không tính toán tìm tôi gây phiền toái, vậy có thể buông tôi ra không? Tôi còn phải đi thi” Nếu không phải Từ Hải Dương vẫn luôn bắt lấy tay cô không buông, cô đã sớm chạy.
“Ngượng ngùng, vừa rồi anh sợ thím Lý đánh em, quên buông tay” Từ Hải Dương vẻ mặt xin lỗi, chạy nhanh buông lỏng tay ra.
Thẩm Miên nhấp môi nhìn hắn một cái, nhấc chân liền đi, thi quan trọng, cô không có thời gian ở đây nói chuyện tào lao.
Từ Hải Dương đi nhanh đuổi theo, “Em sắp đến muộn đi? Anh có xe đạp, thuận tiện chở em một chút nhé!”
“Xe đạp?”
Bước chân Thẩm Miên chậm nửa nhịp, đôi mắt đảo qua ven đường, liền thấy ven đường có một chiếc xe đạp, vừa rồi khi cô đụng phải Từ Hải Dương, hắn không có dắt xe đạp.
Hắn để xe đạp ở ven đường làm gì?
Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của cô, Từ Hải Dương hơi xấu hổ cười một chút, “Anh vừa rồi ở ven đường đi WC, đúng lúc em chạy tới...... anh đạp xe đưa em đi sẽ nhanh hơn một ít......”
“Không cần, tôi đi bộ cũng được.” Từ Hải Dương cũng không phải là cái người tốt gì, sự tình hôm nay cũng thực kỳ quặc, cô không muốn cùng Từ Hải Dương nhấc lên quan hệ gì.
Nhân tâm không phải tự dưng một ngày sẽ đồi bại, Từ Hải Dương sau khi kết hôn như vậy, chỉ có thể nói là bản chất hắn đã không phải hạng người thiện lương øì.
“Hiện tại đã sắp 7 giờ, em đi bộ khẳng định sẽ đến trễ.”
Mắt thấy khoảng cách đến chỗ xe đạp càng ngày càng xa, Từ Hải Dương chạy nhanh đẩy xe đạp đuổi theo Thẩm Miên, “Ngồi lên đi, anh đưa em đi, vừa lúc anh cũng đi lên trấn trên có chút việc.”
Nhiệt tình khác thường này của Từ Hải Dương làm Thẩm Miên có một loại cảm giác bất an, cô im bặt, dứt khoát cái gì cũng không nói, chân ngắn nhỏ bước một bước tiếp theo một bước, đi rất nhanh.
“Em có phải sợ anh tìm em gây phiền toái hay không? Em yên tâm, anh sẽ không làm như vậy, chỉ là vừa lúc tiện đường, việc này của em nhiều ít cũng có chút quan hệ cùng anh, nếu khiến em bởi vì việc này đến thi trễ, lòng anh cũng băn khoăn, cho nên mới muốn nhân tiện chở em.”
Từ Hải Dương vẫn còn ở bên cạnh giải thích, chỉ là tươi cười trên mặt, so với trước đó đã phai nhạt một ít.
Cô gái nhỏ tuổi không lớn, nhưng tâm phòng bị lại rất mạnh, hắn giúp cô, cô lại một câu cảm ơn cũng chưa nói với hắn.
Theo đạo lý, cô gái lớn như vậy, đối với vấn đề cảm tình nam nữ, hẳn là cũng có hơi chút nhận tri, nhưng đối mặt với một soái ca vừa mới giúp đỡ cô như vậy, phản ứng của cô cũng quá lãnh đạm äi.
Thậm chí ngay cả thẹn thùng cơ bản nhất của cô gái nhỏ cũng không có.
Chẳng lẽ...... Là vừa mới bị bà mối Lý dọa quá nghiêm trọng sao?
Hẳn là không phải, vừa rồi thấy cô cùng bà mối Lý cãi nhau, cái miệng nhỏ rất lanh lợi.
Nếu không phải vừa rồi Thẩm Miên thiếu chút nữa đã chạy trốn mất, kỳ thật hắn cũng không tính toán nhanh như vậy đã ra tới, vốn định để bà mối Lý kéo dài thêm một chút thời gian, cấp bách như vậy, Thẩm Miên khẳng định sẽ ngồi xe đạp của hắn.
Cũng càng có thể thể hiện được tâm quan trọng khi hắn xuất hiện.
“Anh có việc liền đi vội việc của anh đi, không cần đi theo tôi, được không? Tôi không cần anh chở.” Thẩm Miên xem nhẹ một chuỗi dài giải thích của Từ Hải Dương nói thẳng ra ý tưởng của bản thân.
Từ Hải Dương càng nhiệt tình, cô liền càng cảm thấy việc này không thích hợp.
“Anh cảm thấy em khả năng thật sự đã hiểu lầm cái gì đó, em trước dừng lại, chúng ta nói rõ ràng hãng đi” Từ Hải Dương duỗi tay một cái đã bắt được cặp sách Thẩm Miên.
Con bé này, nếu không muốn ngồi, vậy hắn liên kéo dài thời gian, chờ đến khi cô bị trễ, phỏng chừng sẽ không có cách nào khác.
Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên động thủ kéo cô, trong lòng Thẩm Miên cả kinh, theo bản năng phản kháng.
“Em đừng kích động, anh chỉ là muốn tâm sự cùng em.” Từ Hải Dương một tay đỡ xe đạp, một tay lôi kéo Thẩm Miên giải thích.
"Buông bạn ấy ra” Lục Tư Viễn cưỡi xe đạp lại đây tìm Thẩm Miên, người còn chưa tới, âm thanh đã truyền đến.