Hóa ra mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn lưu lạc trên hoang đảo.
Đôi mắt Thẩm Miên bịt kín một tầng sương mù, liền thấy Canh Linh cũng là một bộ dáng thực thương tâm, nói: “Tôi thừa nhận, Hạnh Nhị, là tôi sử dụng một ít thủ đoạn, lợi dụng lúc Hạ Nam sốt cao, bị nóng có chút thần chí không rõ, tôi đã dùng thân thể sưởi ấm cho anh ấy, anh ấy coi tôi trở thành cô, trong miệng kêu tên của cô, dù cho như vậy, tôi cũng không cự tuyệt anh ấy, tôi cho rằng chúng tôi đời này đều không về được, dù cả đời này anh ấy chỉ nghĩ đến cô, nhưng người bên cạnh anh ấy, lại chỉ có thể là tôi, cho nên tôi không đẩy anh ấy ra, hơn nữa còn.......”
“Đừng nói nữa” Thẩm Miên hơi hơi nhắm hai mắt lại, khi mở ra, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh, “Tôi không muốn biết mấy năm nay hai người ở trên đảo làm sao có đứa trẻ.”
Thẩm Miên vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình lúc này, nhưng có một chút cô thực xác định, chính là cô không muốn nghe Canh Linh nói thêm một chữ nào nữa.
“Tôi biết cô khả năng không có biện pháp tiếp thu, nhưng hết thảy đều là sự thật” Canh Linh nói.
Thẩm Miên thật sâu liếc nhìn cô một cái, “Tôi muốn nghe anh Hạ chính miệng nói cho tôi, người khác nói, tôi một chữ đều sẽ không tin” Nói xong, Thẩm Miên xoay người lên xe.
Canh Linh nhìn phương hướng xe rời đi, không tự giác nắm chặt tay con gái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play