“Ngươi cứ chiều nó, ngày nào đó nó muốn một ngọn núi, ngươi có phải cũng muốn dọn cho nó hay không?” Trước kia chỉ cần cô không ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa làm quá phận, hắn gần như mặc kệ sự tình của Thẩm Miên, hiện tại khen ngược, muốn øì cho nấy, như vậy đi xuống còn phải tiêu tốn hết bao nhiêu tiền đây?
Đợi sau này đứa con hoang kia đòi mang mẹ đẻ về, cô có phải cũng phải nhường vị trí hay không?
Thẩm Kiến Hoa không cao hứng, “Con bé chỉ muốn tắm rửa một cái, ngươi nói khoa trương như vậy làm gì?”
“Tình huống trong nhà như thế nào ngươi không biết sao?”
“Ta ngay cả 5 mao tiên cũng không thể làm chủ được có phải hay không?” Đều đã đáp ứng trước mặt đứa trẻ rồi, hắn là một người cha, tổng không thể lại đổi ý đi?
Thẩm Kiến Hoa sĩ diện, không chỉ trước mặt người ngoài, ở trước mặt con gái, hắn cũng thực sĩ diện.
“Được, tiền là ngươi kiếm, ngươi là chủ nhà, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta là người ăn không ngồi rồi, nói cái gì cũng sai” đôi mắt Chu Lan Phương đỏ lên, bắt đầu lau nước mắt nức nở lên, “Ta ở cùng ngươi nhiều năm như vậy, đã bao giờ hưởng qua một ngày phúc chưa? Thật vất vả cuộc sống mới tốt hơn một chút, ngươi hiện tại có thể kiếm tiền, liền bắt đầu ghét bỏ ta, ta ở trong nhà cũng không có quyền lên tiếng......”
Những năm khổ cực đó sao hắn có thể quên?
Ngẫu nhiên nằm mơ, cũng mơ thấy cảnh tượng mất mùa năm đó, nếu không phải mất mùa, Chu Lan Phương cũng sẽ không bị vô sinh......
Nhớ tới chuyện cũ, Thẩm Kiến Hoa liền mềm lòng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói xem, ngươi là một người mẹ, cùng đứa trẻ của chính mình ăn dấm gì chứ?”
“Ta là người thế nào ngươi không biết sao?” Chu Lan Phương lau nước mũi, “Ta còn không phải là người miệng dao găm tâm đậu phụ sao? Ta ngoại trừ thích lải nhải một chút, có đối xử với nó không tốt sao? Không cho nó ăn hay là không cho nó mặc?”
Nếu không phải năm đó sau khi không thể sinh dục, sợ Thẩm Kiến Hoa không cần cô nữa, nói gì cô cũng sẽ không đồng ý nuôi đứa con hoang này.
“Ngươi lại nói đi đâu vậy?” Quả nhiên nữ nhân đều là người không nói lý.
Lần này Chu Lan Phương không phản đối nữa, lau nước mũi một phen, âm dương quái khí nói, “Để Tư Vũ cùng đi với nó đi, ta không cao quý như vậy, trên người ngứa thì gãi hai cái là xong, không cần phải đi nhà tắm tắm rửa” Thẩm Kiến Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, tính tình này của vợ, đời này sợ là không đổi được, quay đầu nhìn về phía Thẩm Miên, “Ngày mai còn phải thi, con đi ngủ sớm một chút đi!”
“Vâng” Đối với kết quả này, Thẩm Miên một chút cũng không ngoài ý muốn, bình tĩnh nghe hai người tranh chấp xong, đứng dậy vào phòng.
“Ngươi xem bộ dáng của nó kìa, ai không biết còn tưởng rằng trong nhà vừa mới có người chết.” Nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Miên, Chu Lan Phương liền cảm thấy nóng nảy, được tiện nghị, còn khoác cái bộ dạng sắp chết này, cho ai xem chứ?
“Ngươi nói gì vậy? Cái gì mà chết chứ?” đã sắp ăn tết, mọi người đều thực kiêng kị nói chữ chết, cảm thấy không may mắn.
Chu Lan Phương cũng cảm thấy lời vừa rồi có chút không tốt, hừ một tiếng, bắt đầu thu dọn chén đũa.
Cái gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn", lời này đúng với vợ chồng trẻ tuổi, cũng đúng đối với vợ chồng trung niên, Thẩm Kiến Hoa cũng mới khoảng 40 tuổi, vẫn luôn làm việc phí sức, thân thể cường tráng, hơn nữa trong nhà nuôi hai đứa con gái, không cần phát sầu về việc cưới vợ cho con trai, hắn cũng không quá áp lực với sinh hoạt.
Hai người tách ra mười ngày, nhìn tư thế Chu Lan Phương khom lưng thu thập chén đũa, hắn bắt đầu có hơi chút tâm tư.
“Đã trễ thế này đừng rửa nữa, ngâm trong nồi sáng mai đun nước nóng rửa” âm thanh hắn không tự giác ôn hòa vài phần.
Vợ chồng nhiều năm như vậy, Thẩm Kiến Hoa dùng ngữ khí này đại biểu cái gì, Chu Lan Phương đương nhiên biết, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Thẩm Kiến Hoa một cái.
“Lão lưu manh......”