Thành lâu bên kia đã có kết quả, vang lên một tràng tiếng hoan hô, Vũ Trinh liền dắt ngựa chờ ở một bên, một lát sau, một đám lang quân cười nói ầm ï chạy tới, mỗi người đều đỏ bừng mặt mày hớn hở, lúc đi Mai Trục Vũ còn đi một mình ở bên cạnh, lúc về đã được đám lang quân kia vây quanh ở giữa, rõ ràng là thân thiết hơn rất nhiều.
"Không ngờ Đại Lang lại có sức mạnh lớn đến vậy! Này ngươi có trông thấy tên đánh trống trên chiếc thuyền rồng bên trái chúng ta không? Cả người toàn là thịt mỡ thì có ích gì chứ, so với Đại Lang của chúng ta thì kém xa, sức lực bé tí như vậy, cuối cùng ta thấy mặt hắn tím bầm cả rồi, tiếng hò hét vẫn không át được tiếng trống của chúng ta!"
"Rốt cuộc, rốt cuộc cũng thắng được một phen, từ nay không còn bị chế giễu nữa."
Đường huynh, ta phục rồi, thật sự phục rồi, ngươi gõ trống hay đến nỗi đè bẹp tất cả mọi người, ta nghe mà cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực... Ai da, vừa rồi ta dùng sức quá giờ đau tay quá.
Mai Trục Vũ ngẩng mắt nhìn Vũ Trinh đang dắt ngựa dưới gốc cây, thấy nàng sớm đã đoán trước, nhướng mày mỉm cười với mình.
Kỳ thực lần đua thuyền rồng này, bọn họ không giành được vị trí đầu, chỉ xếp thứ hai, nhưng như vậy cũng đủ để Mai Tứ bọn họ có thể ngẩng mặt rồi.
Dù sao vị trí đầu là do đội hộ vệ hoàng thành chiếm, là thuộc hạ dưới trướng hoàng đế, nếu để thua bọn họ thì dù thế nào cũng khó lòng giải thích.
Đương nhiên, đội gõ trống vang dội nhất chính là bọn họ.
Sau đó sự trùng hợp nhất là người gõ trống của đội thuyền rồng đoạt giải nhất lại là Hoàng Lang Quân, người quen của Vũ Trinh, chính là vị thị vệ hoàng cung kia.
Bọn Mai Tứ đang nói chuyện, bên kia Hoàng Lang Quân mặc hắc y đã đi tới, hắn oai phong anh dũng, lúc này ngoại sam cởi ra thắt ở trên lưng, nhìn qua đặc biệt có khí khái nam tử.
Hắn đi tới liền trực tiếp vỗ vỗ vai Vũ Trinh một cái,: "Ta còn tưởng rằng năm nay có thể xem ngươi làm cổ thủ, không nghĩ tới vậy mà không đến."
Nói xong câu đó, Hoàng Lang Quân cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh lùng, loại ánh mắt quen thuộc mang theo chút địch ý này làm cho hắn theo bản năng cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, nhìn thấy Mai Trục Vũ bị Mai Tứ đám người kéo ở một bên nói chuyện, hắn lập tức nghĩ đến những lời mà Vũ Trinh nói với hắn lúc trước, đưa tay gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.
Hắn chỉ hướng Mai Trục Vũ một cái, nói với Vũ Trinh: "Ta thật không nghĩ tới, khí lực của Mai Lang trung quả thực không nhỏ, tiếng trống kia chấn động làm lỗ tai ta đau, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."
Nói thì nói, Hoàng Lang Quân tay chân quy củ, không dám bày ra tư thế của hai huynh đệ.
Vũ Trinh chú ý tới hắn có chút không tự nhiên, không khỏi nhìn về phía Mai Trục Vũ.
Chỉ thấy lang quân của nàng hơi lúng túng dời ánh mắt đi, bộ dáng cũng có chút chột dạ.
Vũ Trinh buồn cười, nghĩ thầm Hoàng Lang Quân chột dạ thì cũng thôi đi, hắn chột dạ cái gì?
"Chúc mừng ngươi đạt được đệ nhất, như thế nào, đến đây khoe khoang sao?" Vũ Trinh cười nói với Hoàng Lang Quân.
Hoàng Lang Quân xua tay, cười lộ hàm răng trắng, sảng khoái đáp: "Không phải, là những huynh đệ trong đội ta rất tò mò về Mai Lang trung, nói khí lực của hắn lớn như vậy, nói không chừng thân thủ cũng không tệ, bảo ta mời Mai Lang trung có rảnh đến doanh trại chúng ta chơi."
Vũ Trinh không chút nghĩ ngợi liền nhấc chân đá hắn một cái,"Cút đi, đám lưu manh các ngươi, da mặt vừa dày vừa đen, lang quân nhà ta chính là quan văn chức, đánh với các ngươi chỉ chịu thiệt thòi, nếu hắn bị thương tay chân, ta sẽ đi phá hủy cả doanh trại của các ngươi."
Hoàng Lang Quân cười ha hả,"Bảo vệ chặt như vậy làm gì, chỉ là đi chơi thôi, lại không nhất định sẽ đánh nhau."
Vũ Trinh hiểu rất rõ người bạn này, thấy đối thủ tốt thì ngứa tay, phải so một trận mới được, lúc này cam đoan đều là đánh rắm, không thể tính được.
Cho nên nàng cũng không nhiều lời với hắn, phất tay đuổi hắn đi,"Đi nhanh lên, không thương lượng gì."
Hoàng lang quân ưỡn ngực một tiếng, vẫn chưa cam tâm, cất giọng hô to với Mai Trục Vũ ở bên kia: "Mai Lang trung, có rảnh thì đến doanh trại chúng ta chơi một chút, các huynh đệ đều bội phục khí lực của ngươi đấy!"
Mai Trục Vũ vẫn luôn dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện, đã sớm nghe được lời đáp của Vũ Trinh, lúc này quay đầu nói: "Đa tạ hảo ý, nhưng ta sẽ không đến."
Vũ Trinh bên kia là sợ tiểu lang quân của nàng bị một đám hán tử vô liêm sỉ khi dễ, còn Mai Trục Vũ bên này, thuần túy là vì nghe Vũ Trinh không muốn, cho nên không đi.
Nói cho cùng, cuộc sống của hắn trôi qua bình lặng, không thích tham dự những việc này, nếu Vũ Trinh không yêu cầu, hắn sẽ không chủ động tham gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT