Sinh hoạt của Mai Trục Vũ được xưng tụng là giản phác, không ưa hưởng thụ, cũng không thích tơ trúc ca vũ, nhưng Vũ Trinh thì ngược lại, cho nên hai người tuy rằng thành thân, nhưng nếu thật sự sống lâu dài ở một chỗ, chỉ sợ Vũ Trinh sẽ không được thoải mái.
Mai Trục Vũ tâm như minh kính, cũng không cưỡng cầu.
Nhưng Mai Trục Vũ vừa về, tòa nhà sau lưng hắn liền náo nhiệt hẳn lên, bởi vì Vũ Trinh sai người chuyển không ít đồ qua, nàng mang theo một ít y phục, trang sức, còn có vài món đồ vật yêu thích, đều chuyển qua cả.
Mai Trục Vũ hơi kinh ngạc nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, dù Vũ Trinh nói chỉ thỉnh thoảng ở đây, hắn cũng cố ý sai người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng một lần nữa, để Vũ Trinh bày biện đồ đạc của nàng vào, hắn còn đặc biệt đóng thêm tủ và đồ dùng mới về cho Vũ Trinh sử dụng.
Trong nhà này có thêm một chủ nhân, đồ vật cũng nhiều hơn, nhìn qua không còn vắng vẻ lạnh lẽo như trước.
Vũ Trinh đi một vòng quanh căn phòng đã được sắp xếp tốt, nhớ tới lần trước mình tới nơi này, vẫn còn lén lút, kết quả bị tiểu lang quân phát hiện, một tay lôi từ dưới gầm giường ra... Nghĩ đến đây, nàng liếc nhìn xuống gầm giường của Mai Trục Vũ.
Phía dưới sạch sẽ, không có gì cả.
Chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ của nàng rơi lại nơi này, đoán chừng là đã bị phát hiện, cũng không biết tiểu lang quân nhìn thấy y phục của nàng xuất hiện dưới gầm giường, là tâm tình gì.
Vũ Trinh mặt dày mày dạn, cũng không lộ vẻ xấu hổ, còn hăng hái lục lọi tủ trong phòng, xem có thể tìm được bộ y phục của mình hay không.
Tuy nhiên, quần áo không tìm thấy, Mai Trục Vũ tiến vào phòng trước, hắn thấy Vũ Trinh đang tìm kiếm thứ gì đó, liền hỏi nàng: "Tìm cái gì vậy?"
Vũ Trinh quay đầu lại nhìn hắn, đáp: "Tìm một bộ áo choàng cổ tròn màu đỏ."
Nàng không chỉ có một bộ áo choàng cổ tròn màu đỏ, nhưng nếu lang quân thật sự phát hiện ra bộ y phục mà nàng để lại nơi đây lần trước ở dưới gầm giường, hắn nhất định sẽ hiểu nàng đang nói đến cái gì.
Quả nhiên, Mai Trục Vũ lộ vẻ không tự nhiên, tai hắn ửng đỏ, không nói một lời bước đến bên giường, mở chiếc tủ nhỏ ở bên cạnh, lấy ra bộ y phục đã được gấp gọn gàng ngăn nắp, phía dưới còn có một bộ trung y và đồ lót của nữ tử... Tóm lại, hắn đem bộ y phục này đưa cho Vũ Trinh.
Vũ Trinh không nhận lấy, hỏi hắn: "Chàng có từng đoán vì sao dưới gầm giường của chàng lại có một bộ y phục như vậy?" Mai Trục Vũ: "Không biết, nhưng ta đã từng thấy nàng mặc bộ y phục này." Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến tâm thần bất an, cảm giác như không thể nào ngủ yên trên chiếc giường này được nữa, đành phải khóa nó trong chiếc tủ nhỏ.
Vũ Trinh nhìn gương mặt đỏ bừng vì cố gắng giữ vẻ lạnh lùng của hắn, đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Vị lang quân kém nàng vài tuổi này, bình thường vốn đã mỏng mặt lại là người chính trực, chỉ cần làm động tác thân mật một chút thôi cũng đã đủ khiến hắn xấu hổ lúng túng, vậy mà ban đêm trên giường lại hung hăng đến thế, sức lực lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của nàng, chỉ riêng trên lưng này thôi, dấu tay hắn để lại vẫn chưa biến mất.
Tất nhiên ngoài ra, nàng vẫn rất hài lòng, sung sướng cũng là thật sự sung sướng.
Chuyện nam nữ trước đây Hộc Châu đã từng nói với nàng, nàng còn khinh thường cho rằng chẳng có gì thú vị, giờ đây tự mình trải nghiệm rồi mới thấy khác biệt.
Lang quân của nàng, ban đêm vừa trầm mặc lại lỗ mãng quả thực khác xa ban ngày.
Mai Trục Vũ không biết phu nhân nhà mình đang suy nghĩ cái gì, thấy nàng không nhận quần áo trong tay mình, chỉ có thể mở ngăn tủ, thay nàng cất kỹ quần áo.
Ai ngờ vừa đặt xuống đóng ngăn tủ, hắn liền cảm thấy thắt lưng xiết chặt, Vũ Trinh kéo đai lưng của hắn, lôi hắn về phía giường.
Khi bị đẩy ngồi trên giường, Mai Trục Vũ còn có chút thất thần,"Làm sao vậy?"
Một tiếng vang nhỏ, Vũ Trinh cởi thắt lưng của hắn, tay buông lỏng để đai lưng kia rơi xuống đất."Ngủ." Vũ Trinh kéo cổ áo của hắn cười nói.
Mai Trục Vũ sửng sốt, đè tay nàng lại,"Bây giờ là ban ngày, vừa mới qua buổi trưa..."
Vũ Trinh ngồi trên người hắn, một tay ôm cổ hắn, khẽ cắn vành tai đỏ của hắn, thấp giọng nói: "Nhưng ta muốn ngủ." Nàng chỉ muốn thử xem, xem ban ngày tiểu lang quân có còn hung hãn như buổi tối hay không.
Nhưng Mai Trục Vũ lại đè tay nàng xuống,"Vẫn nên chờ đến buổi tối đi, hiện tại..." Vũ Trinh không nói gì, nhẹ nhàng tránh tay hắn, vươn tay về một nơi nào đó.
Đây không phải là phòng của chàng sao, tại sao không thể, lại không ai nhìn thấy." Vũ Trinh vừa nói vừa tác động, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
nàng bị lật tung trên giường, lang quân toàn thân run rẩy đem nàng bao phủ dưới thân, giọng nói khàn khàn: "Tối hôm qua ta dùng sức quá, eo của nàng còn xanh tím, hiện tại sẽ đau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT