Vũ Trinh: "Không vội, ta dẫn chàng đi tìm một nơi ăn bữa tối đã."
Mai Trục Vũ do dự một chút, nghe Vũ Trinh nói: "Không muốn cùng ta dùng bữa sao?" Hắn lập tức lắc đầu: "Nguyện ý, nhưng trời đã tối, ăn cơm xong e là cổng thành đóng rồi, khó lòng trở về."
Vũ Trinh không thèm để ý đáp: "Vậy thì đừng về nữa, chẳng lẽ chàng còn sợ ta tìm không ra chỗ nghỉ ngơi hay sao?" Không nghe Mai Trục Vũ trả lời, nàng quay đầu cười nói: "Yên tâm, ta chỉ muốn dẫn chàng đi ăn chút gì thôi, sẽ không làm điều gì quá đáng đâu."
Nghe nàng nói như ẩn ý sâu xa, Mai Trục Vũ vốn không nghĩ ngợi gì nhiều bỗng chốc thấy hơi bối rối.
"Ta không cưỡi ngựa, nơi kia còn khá xa, xem ra chúng ta chỉ có thể cùng cưỡi chung một con thôi." Vũ Trinh dứt lời, cũng chẳng đợi Mai Trục Vũ phản ứng, tự mình giẫm lên bàn đạp lên ngựa, vươn tay về phía Mai Trục Vũ: "Lại đây."
Nam nữ cùng cưỡi chung một con ngựa trên đường lớn, tuy rằng lúc này phong tục đã cởi mở, nhưng cũng có phần quá mức khác người.
Mai Trục Vũ nhìn bàn tay nàng, cuối cùng vẫn không nói gì mà lên ngựa ngồi ở phía sau nàng.
Vũ Trinh thấy hắn thật sự lên ngựa, ngược lại cười rộ lên,"Chàng không Sợ bị tố cáo tác phong bất chính sao? Những vị Ngự sử kia đều thích quản những chuyện nhàn hạ này, vạn nhất thật sự bị nhìn thấy, nói không chừng chàng sẽ bị trách cứ đấy."
Mai Trục Vũ kéo dây cương, thấp giọng đáp: "Không sao." Chỉ cần nàng không ngại, hắn cũng không muốn cự tuyệt nàng, khiến nàng không vui.
Vũ Trinh tuy rằng vẫn luôn tùy hứng làm bậy, nhưng chưa bao giờ làm loại chuyện khiến người khác bị liên lụy vì mình, huống chỉ trong lòng nàng rất thích vị tiểu lang quân này, đương nhiên càng không để hắn phải chịu loại ủy khuất ấy.
Cho nên nàng ngay lập tức cười rạng rỡ, kéo dây cương qua tay mình, nói với Mai Trục Vũ: "Nắm chặt lấy, ta sẽ dẫn đường.
Chàng yên tâm, ta biết mấy con đường nhỏ tuyệt đối sẽ không khiến người ta chú ý đâu."
Nàng nói đường nhỏ, quả thật là cực kỳ hẻo lánh, dọc đường chỉ gặp được hai người, hơn nữa nàng cưỡi ngựa phi nhanh, trong sắc trời dần dần tối om, cho dù thật sự có người qua đường trông thấy bọn họ, cũng không nhìn rõ được dung mạo hai người trên lưng ngựa.
Mai Trục Vũ vốn vẫn giữ khoảng cách với nàng, nhưng sau khi ngựa phi nhanh, hắn không thể không áp sát Vũ Trinh.
Cúi đầu xuống, hắn có thể ngửi thấy hương thơm thanh nhã từ đóa hoa mẫu đơn trên đầu nàng.
Nhìn bông hoa lay động giữa mái tóc đen nhánh, Mai Trục Vũ hơi thất thần, luôn lo sợ nó sẽ vô tình rơi mất.
Tóc Vũ Trinh được vấn lên, lộ ra đoạn cổ trắng nõn, do y phục của Phó nương tử hơi rộng, khi cưỡi ngựa vạt áo tự nhiên mở ra, vì thế Mai Trục Vũ chỉ cảm thấy mắt vừa liếc xuống, đã có thể thấy làn da trắng mịn màng kia, trong màn đêm tối tăm dường như tỏa sáng lấp lánh.
Toàn thân hắn bất an, lỗ tai nóng bừng, cảm thấy mình đã nhìn thấy chỗ không nên nhìn, trong lòng rối bời.
Mai Trục Vũ mấy lần muốn kéo vạt áo rơi xuống của Vũ Trinh lên một chút, nhưng lại thấy tùy tiện động vào cổ áo nàng quá mức đường đột, đành phải dời tầm mắt, chỉ chăm chú nhìn lên đỉnh đầu nàng.
Mưa sắp tạnh, nhưng vẫn còn rơi lất phất, hai người cưỡi ngựa một đoạn đường này, trên người lại ướt chút ít, may mà đã đến nơi.
"Chính là chỗ này." Vũ Trinh trực tiếp kéo Mai Trục Vũ đi vào trong lầu đèn đuốc sáng choang.
Sùng Nhân Phường này có rất nhiều quán trọ trang viên, trú ngụ đầy khách lữ hành tứ phương.
Đoạn thời gian trước sau kỳ thi Hội, bên này mới thực sự náo nhiệt, qua lại thường là những học tử tuổi trẻ, không biết đã khiến bao nhiêu cô nương lớn bé ngó trộm, nhưng hiện giờ kỳ thi mùa xuân đã kết thúc, đã không còn náo nhiệt như trước, tuy rằng vẫn có chút ít học sinh phụ cận lưu lại chưa về nhà, nhưng phần nhiều là những thương nhân đến Trường An buôn bán làm ăn, Hồ thương đa phần ở một bên khác, mà Vũ Trinh dẫn Mai Trục Vũ đến, là một nơi tập trung các quán cơm tửu lâu.
Thời điểm này, các khu phố khác đều đã dần dần yên tĩnh, nhưng nơi đây vẫn đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt vô cùng, tửu lâu nào cũng có thể nghe thấy tiếng chén rượu leng keng, mùi rượu thức ăn thơm nức, còn có tiếng đàn tỳ bà của ca nữ trong lầu, âm nhạc có thể truyền đi mấy dặm.
Quán ăn Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đi vào, từ xa đã ngửi thấy mùi vị cay nồng, bởi vì ông chủ nơi này chính là người Ba Thục, cho nên quán mở ở đây, món ăn cũng phần nhiều là khẩu vị của Ba Thục.
Trường An cũng có không ít thực khách ưa chuộng khẩu vị này, quán này có hương vị đúng điệu, mỗi ngày khách đến nối tiếp không dứt, nếu là những người khác, chỉ e trong lúc này còn chưa tìm được chỗ ngồi, nhưng Vũ Trinh quen biết lão bản Ngô Nương, liền được dẫn lên lầu, có một gian phòng riêng để chiêu đãi bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT