Còn có "Miêu địa y" mà hôm qua hắn thả ra, thứ này thuộc về một loại tỉnh quái, là mượn da của một loài động vật nào đó, dùng thuật pháp kỳ bí luyện chế thành."Miêu địa y" có thể bao trùm lấy một người, sau đó biến người đó thành một con mèo.

Bùi Quý Nhã trước kia từng thử luyện "Cẩu địa y" và "Lang địa y", nhưng đều không vừa ý lắm, lần này Miêu địa y là tác phẩm hắn vừa lòng nhất cũng thành công nhất, vốn dĩ thứ này hắn đặc biệt luyện chế cho Vũ Hoàng hậu, hắn đã tính toán kỹ càng Miêu địa y sẽ hấp dẫn Vũ Hoàng hậu, biến nàng thành mèo, sau đó gây ra hỗn loạn - hắn không tin Vũ Hoàng hậu biến thành bộ dạng ấy, Vũ Trinh còn có tâm trí đại hôn.

Thế nhưng giờ đây, biến thành mèo không phải là Vũ Hoàng hậu, mà lại là Mai quý phi.

Mai Tứ, Mai Trục Vũ, Mai quý phi, từng người đều ngoài dự liệu phá hỏng chuyện tốt của hắn, trong lòng Bùi Quý Nhã thật sự là uất ức không sao nói nên lời.

Nghĩ ngợi một hồi, lại ho ra một ngụm máu.

Làm quá nhiều thứ quái dị, ngay cả thân thể này cũng bị chính hắn làm cho rối tung cả lên.

Bùi Quý Nhã không mấy để tâm, lấy khăn lau miệng, rồi lại bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, mới có thể thành công gây hỗn loạn, ngăn cản đại hôn của Vũ Trinh, mà lại không để lộ thân phận trước mặt nàng.

Bùi Quý Nhã không dám chủ quan chút nào, hắn hiểu rõ Vũ Trinh, nếu thật sự bị nàng phát hiện ra những chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, từ một phương diện nào đó mà nói, Bùi Quý Nhã thích chính là sự tuyệt tình này của nàng.

Vừa nghĩ tới Vũ Trinh, Vũ Trinh đã tới nơi.

Mỗi ngày nàng đều ghé qua một lần, đối xử rất tốt với vị biểu huynh từng chơi đùa cùng lúc nhỏ này.

Bùi Quý Nhã lấy ra một bộ trà cụ, chuẩn bị pha trà cho nàng.

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, không thấy ánh dương, trời hơi âm u ngột ngạt, có cảm giác sắp mưa.

Hai người ngồi bên cửa sổ rộng mở, thỉnh thoảng có làn gió thổi vào, bên tai vang lên tiếng nước sôi ùng ục, cũng tạm coi là thư thái.

Vườn tiếp khách bên này trồng rất nhiều mẫu đơn, đúng vào mùa hoa nở rộ, những đóa hoa to đẹp mắt vô cùng.

Cả vườn này do sở thích của Bùi Quý Nhã, toàn trồng bạch mẫu đơn, tuy cùng một màu trắng, nhưng có mấy giống khác nhau, như Chiếu Ngọc Bạch, Tống Dạ Hương, Thanh Quỳnh, Tuyết Tháp và Ngọc Lâu Xuân Tuyết.

Trong phòng trong bình cũng cắm hai cành Ngọc Lâu Xuân Tuyết cắt xuếna.

Vũ Trinh chờ Bùi biểu huvnh nha trà.

rảnh rãi đến nhàm chán nên ngắt lấy cánh hoa mẫu đơn trong bình.

Người đương thời uống trà, phần lớn thích thêm rất nhiều thứ vào trong, nấu thành một nồi cháo trà, Bùi Quý Nhã lại khác, hắn chỉ dùng lá trà hong khô, nghiền nát thành bột, dùng nước sôi pha trà, tạp vật gì cũng không thêm.

Pha xong trà vị thanh đạm này, đẩy một chén đến trước mặt Vũ Trinh, Bùi Quý Nhã nói: "Phía nam hiển quý ngày nay đều thích uống loại trà xanh này hơn, ngươi cũng nếm thử, xem có hợp khẩu vị của ngươi hay không."

Vũ Trinh rốt cuộc cũng buông tay ngừng tàn phá đóa hoa, miễn cưỡng nếm thử một chén cho có lệ, sau đó thành thật nói với vị Bùi biểu huynh này: "Vừa đắng vừa chát, uống không quen vị này, không bằng trà ngọt." Nàng quen nấu trà có thêm táo đỏ, long nhãn một loại, đối với cách pha trà của hạng nhân vật phong nhã như Bùi Quý Nhã, Vũ Trinh tỏ vẻ trông có vẻ không tệ, nhưng hương vị thì không thể khen ngợi được.

Xong rồi nàng lại nói thêm: "Nhưng ta nghĩ Mai gia Đại Lang sẽ thích loại này, khẩu vị của hắn thanh đạm hơn ta nhiều, Bùi biểu huynh có lẽ có thể trò chuyện hợp ý với hắn, lần sau ta sẽ bảo hắn đến nếm thử trà của biểu huynh."

Bùi Quý Nhã cười hiển hòa, trong lòng lại nghĩ chỉ bằng lần sau trực tiếp hạ độc giết chết tên Mai gia Đại Lang kia cho rồi.

Hôm nay Vũ Trinh không phải đến để uống trà, mấy ngày nay nàng ở chung với Bùi biểu huynh, cảm thấy có chút không ổn.

Nàng một lòng xem Bùi Quý Nhã như thân thích của biểu huynh, nhưng dường như Bùi biểu huynh lại có ý khác với nàng, luôn có những hành động mờ ám như có như không, nói những lời ý vị thâm trường.

Vũ Trinh vốn là người nhạy bén, sau khi nhận ra điều này, nàng liền muốn nói rõ ràng với Bùi Quý Nhã.

Bùi Quý Nhã thích vòng vo tam quốc, nhưng đây không phải là thói quen của Vũ Trinh, nàng càng thích có chuyện nói thẳng.

"Bùi biểu huynh," Vũ Trinh đặt chén trà xuống hỏi: "Vị hôn thê của ngươi qua đời đã nhiều năm, sao mấy năm nay ngươi không tìm cho ta một vị biểu tẩu?"

Bùi Quý Nhã: "Ta cũng không vội việc này."

Vũ Trinh: "Biểu huynh chẳng lẽ là có ý với ta?"

Ngoại trừ Vũ Trinh, Bùi Quý Nhã chưa từng thấy qua nữ tử nào như vậy, đàm luận đến chuyện này mà không hề e thẹn, cho dù quá mức trực tiếp mà có vẻ hùng hổ dọa người, cũng khiến người ta không thể sinh lòng ác cảm với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play