Sắc mặt Bùi Quý Nhã có vài phần tái nhợt, rầu rĩ ho khan hai tiếng: "Không sao, chỉ là cổ họng có chút khó chịu mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi." Trên mặt hắn tươi cười, trong lòng lại oán hận.
Nói đến, đây cũng là vì tên Mai Trục Vũ kia, nếu không phải Mai Trục Vũ kia lúc trước giết một phân thân của hắn, hắn cũng không đến nỗi thần hồn bị tổn thương, ngay cả cơ thể này cũng có vài phần ăn không tiêu.
Còn có mấy con hung khuyển kia, còn chưa kịp thả ra đã bị giết, thật sự đáng tiếc.
Bùi Quý Nhã đã nhiều năm không đến Trường An, Vũ Trinh cũng không tiện để hắn tự mình đi chơi, hơn nữa còn được Dự Quốc Công ở lại trong phủ ân cần dạy bảo, nàng không thể không ở trong nhà tiếp khách.
Đợi hai ngày nàng đã thấy nhàm chán, hôm đó phủ Dự Quốc Công có mười mấy thiếu niên thiếu nữ đến, một đám người vô cùng náo nhiệt muốn cho nàng lấy áo cưới ra.
Lúc này có một phong tục, sau khi áo cưới may xong, bạn bè khuê phòng của cô dâu sắp xuất giá, đều phải đến dâng lời chúc tốt đẹp, dùng kim chỉ thêu một đóa hoa lên áo cưới.
Nhà nghèo dùng giấy hoặc vải cắt thành hoa, để cho bạn bè khuê phòng của tân nương mỗi người thêu lên áo cưới một đóa, còn nhà phú quý giàu có, thì dùng vàng bạc mã não ngọc bích mài thành hình đóa hoa, hoặc dùng trân châu kết thành hoa nhỏ, rồi thêu lên y phục.
Bạn thân trong khuê phòng của Vũ Trinh, trừ Liễu Thái Chân, quan hệ thân cận hơn chút chỉ có hai vị nương tử, Tôn nương tử và Tạ nương tử, hai người bọn họ cũng thường cùng nàng và Thôi Cửu Mai Tứ người chơi đùa, Tôn nương tử tính cách hào phóng, Tạ nương tử hàm súc hơn, nhưng lá gan lại lớn, bằng không cũng không thể cùng bọn họ chơi đùa một chỗ.
Lần này hai người tự nhiên cũng tới, còn đặc biệt chuẩn bị kim hoa may trên y phục.
Vốn đây là việc bạn bè khuê phòng nên làm, kết quả Thôi Cửu và đám thiếu niên kia ngược lại cũng tới góp vui, ầm ï la hét đòi phải thêu hoa lên áo cưới của Vũ Trinh.
Vũ Trinh không kiên nhẫn bọn họ quấn quýt, phất tay bảo chúng tự nhiên, đám thiếu niên được như ý liền hoan hô reo, khiêng áo cưới của Vũ Trinh chạy sang một bên, nhiệt liệt chọn đóa hoa mình muốn thêu.
Sau đó mấy người xách váy, vụng về cầm kim chỉ, xiêu xiêu vẹo vẹo thêu hoa.
Vũ Trinh nhìn đám tiểu tử vê kim kéo chỉ, trong đó không thiếu lang quân thân hình cao lớn cơ bắp phát triển, cảm thấy áo cưới của mình e là sẽ bị hủy hoại mất, nàng đi ra ngoài dạo một vòng trở về, phát hiện trong phòng suýt nữa xảy ra ẩu đả, Tôn nương tử chống nạnh quát lớn: "Mỗi người thêu một đóa là được rồi, mấy ngươi đang làm gì vậy!" "Đúng vậy! Đang làm gì đấy, còn định thêu nhiều nữa à!"
"Ta và Trinh tỷ quan hệ tốt, thêu nhiều hơn một đóa thì sao!"
"Dựa vào đâu chứ, ngươi thêu hai đóa, ta cũng muốn thêu hai đóa!"
Vũ Trinh nhìn thoáng qua kiện giá y đang bị bọn họ lôi kéo, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn tiếp tục nữa, ta sẽ không mặc được bộ giá y này đâu." Một mảnh rách nát theo làn váy cũng rơi xuống.
Tạ nương tử nói chuyện ôn nhu dịu dàng: "Được rồi, phần thêu thừa ta cũng tháo bỏ đi." Tay cầm kéo cắt từng cái một, mỗi lần cắt một cái, liền có một lang quân kêu rên lên thảm thiết.
Vũ Trinh cười tủm tỉm nhìn bọn họ náo loạn, đến buổi chiều khi tiếng trống đóng cửa vang lên, mới đuổi tất cả những kẻ ầm ï cả ngày trở về.
Sau đó vào buổi tối hôm ấy, Liễu Thái Chân bỗng nhiên xuất hiện trong phòng của Vũ Trinh, nàng lấy ra một đóa kim hoa nặng trĩu, không nói một lời khâu lên trên áo cưới của Vũ Trinh, khâu xong lại lặng lẽ rời đi, sáng hôm sau Vũ Trinh thức dậy nhìn thấy, lập tức đoán ra là ai đã làm.
Nàng cầm chiếc áo cưới đã trở nên vô cùng nặng nề này lên, có chút muốn xé bỏ hết những bông hoa lộn xộn trên đó, nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn không động thủ.
Thật ra nếu xé xuống, những tên kia chắc là sẽ khóc mất.
Áo cưới được bày trong phòng, nhắc nhở nàng ngày cưới đã cận kề.
Nhưng Vũ Trinh không giống như những cô dâu bình thường khác, nàng không hề e thẹn hay bồn chồn, vẫn như trước đây, thỉnh thoảng biến thành mèo đến quan phủ Hình bộ ngắm Mai Trục Vũ, chỉ là không còn một mình đi tìm hắn du ngoạn nữa, bởi vì Dự Quốc Công từ trong chùa trở về tạm trú ở nhà, canh chừng nàng rất nghiêm ngặt.
Đành chịu vậy, Vũ Trinh chỉ có thể cùng vị biểu huynh kia của mình đi dạo trong phủ.
Khặc khặc, hôn lễ gần kề, lại chẳng thấy muội có chút hỉ sắc nào, chẳng lẽ muội thật sự không hài lòng với hôn sự này?" Bùi Quý Nhã ân cần nhìn nàng: "Trước đây không hay biết, hai ngày nay nghe nói là cữu cữu ép buộc muội nhận lời hôn sự này, biểu huynh có chút lo lắng cho muội Nếu muội quả thật không nguyện ý, có lẽ biểu huynh có thể nghĩ ra biện pháp khác cho ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT