Hoàng đế cười ha hả vài tiếng, đắc ý nói: "Không sai, tân khúc lần này quý phi đều khen hay, trẫm cũng rất hài lòng. Đợi các nhạc công Hạnh Viên học thuộc, bài biểu diễn xong, đến lúc đó sẽ cho ngươi cùng đến thưởng thức cho tận hứng!"

Hoàng đế đối đãi Vũ Trinh ôn hòa như vậy, một là vì nàng là thân muội của Vũ hoàng hậu, hai là vì hai người họ tâm đầu ý hợp, đều yêu thích nhạc vũ.

Hơn nữa, Hoàng đế rất tán thưởng năng lực thưởng thức nhạc vũ của nàng.

Việc triệu nàng vào cung thưởng nhạc vũ cũng không phải một hai lần.

Hoàng đế cùng Vũ Trinh hàn huyên vài câu, liền vội vàng rời đi, nhìn phương hướng kia, là hướng Hạnh Viên, nơi các vũ sư nhạc công biểu diễn.

Vũ Trinh tiếp tục đi theo hành lang về phía trước.

Nếu nàng muốn xuất cung về Dự Quốc Công phủ, hẳn là đi về phía Húc Phượng môn.

Nhưng nàng lại đi thằng đến Kiến Hưng môn.

Đi qua quảng trường rộng rãi cẩm thạch trắng, hướng về phía Thái Cực cung.

Sau khi Đế Hậu dời đến Đại Minh cung, nơi các đại thần làm việc cũng lục tục dời theo, nhưng không phải tất cả đều dời đi.

Có một số tư liệu trong quan thự thật sự quá khổng lồ, không có cách nào di chuyển, ngày thường hoàng đế cũng không dùng đến, dứt khoát để lại Thái Cực cung, thí dụ như Hình bộ, có mấy Ti vẫn còn ở trong Thái Cực cung, các quan lại trong Ti tất nhiên cũng ở đó.

Mai gia Đại Lang, Hình Bộ Tư lang trung, nàng muốn gặp đối phương, đương nhiên phải đến Thái Cực cung.

Vũ Trinh là một người rảnh rỗi nổi tiếng, thường xuyên dạo chơi ở Thái Cực Cung và Đại Minh Cung, đã tìm hiểu rõ các con đường cơ bản, quen thuộc đường đi nên đã đến gần Hình Bộ quan thự.

Nhưng mà, nàng chỉ là một người không có chức vụ, cứ như vậy đại lao đại lược đi vào, tóm lại là không ổn lắm.

Hơn nữa lúc đến, phụ thân và tỷ tỷ đều ân cần dặn dò, bảo nàng tuyệt đối không được dọa sợ Mai Đại Lang Quân nhà người ta.

Vũ Trinh suy nghĩ, nhìn trái ngó phải, thấy bên cạnh có một tòa cung điện nhỏ không người ở, liền lao đầu vào trong phòng.

Một lát sau, cánh cửa màu đỏ thẫm kia bị đẩy ra một khe hở, đi ra không phải là Vũ Trinh, mà là một con mèo mướp màu xám đen, mắt màu cam, lông tơ sạch sẽ xốp mượt.

Con mèo mướp hướng về phía ánh mặt trời chói chang híp mắt lại, nhẹ nhàng giẫm trên mái hiên cung điện, như một cơn gió chạy về phía Hình Bộ quan thự.

bóng người, chỉ có trên xà ngang bày bộ áo cổ tròn màu đỏ thẫm mà Vũ Trinh mặc lúc trước, cùng với cây roi ngựa của nàng.

Mấy tiểu lại của Hình Bộ đang đứng hóng mát dưới hành lang, mặt mày hớn hở bàn tán về các cô nương ở phường Bình Khang, thấy trên mái hiên có một con mèo mướp đang ung dung tự tại, vừa đi vừa đưa mắt nhìn xuống đánh giá bốn phía, cũng chẳng ai thèm liếc mắt nhìn thêm.

Không ai để ý đến con mèo mướp đi thẳng tắp trên mái hiên, nàng chậm rãi vừa ngắm cảnh vật xung quanh vừa tìm người.

Kỳ thực trong nha môn quan phủ, Vũ Trinh chưa từng đến quá hai lần, không mấy quen thuộc, hiện giờ biến thành hình dạng mèo cũng không thể tìm người hỏi thăm Mai gia Đại Lang ở nơi nào, chỉ đành tự mình đi tìm.

Tìm người quả thật không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt là không biết vị Mai Đại Lang kia rốt cuộc có hình dạng ra sao, Vũ Trinh đi vòng quanh trong quan phủ một hồi lâu cũng chẳng tìm được người, lúc nằm nghỉ ngơi trên đầu tường, bỗng nghe thấy cuộc đối thoại của hai vị tiểu lại.

"Mấy thứ này phải làm sao đây?"

"Đem đưa cho Mai lang trung đi, đợi hắn sao chép một bản ký tên rồi cất vào trong kho là xong việc."

Ba chữ "Mai lang trung" vừa lọt vào tai, Vũ Trinh lập tức tỉnh thần phấn chấn, tức thì đứng dậy đuổi theo người kia.

Tiểu lại ôm một chồng công văn đi tới đi lui, chợt nhìn thấy trên tường bên cạnh mình có một con mèo mướp đi theo, nhất thời mắt sáng rực, đưa tay về phía nàng gọi: "Mèo con lại đây- Mèo con lại đây-"

Mấy sợi râu dài bên miệng Vũ Trinh khẽ động đậy, mỗi khi nàng biến thành bộ dạng này đi lại bên ngoài, thường có một số người yêu mèo vẫy tay trêu đùa nàng như vậy, xem ra vị này cũng là kẻ thích mèo con.

Nhưng mà, trên mặt vị lang quân này mọc ra chút đốm nhỏ, trông y như là chôn mặt vào trong hũ mè, dính đầy một lớp hạt mè...

Tiểu lại đang gọi, bỗng thấy con mèo mướp lười biếng kia vươn móng vuốt đẩy, hất bay một mảnh đá vụn nhỏ trên tường, bắn thẳng vào trán hắn, nện cho hắn kêu lên một tiếng "Ái dà".

Tiểu lang quân mặt như hạt vừng chỉ có thể ngước nhìn bức tường mà than thở, sờ sờ đầu rồi tiếp tục bước đi.

Vừa đi hắn vẫn liên tục ngoảnh đầu lại, thấy con mèo mướp từ từ theo sau.

Nhưng đến khi hắn đi tới chỗ Mai Lang Trung, ngẩng đầu lên thì con mèo mướp đã biến mất tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play