Hai người lại sóng vai bước đi cùng nhau, Vũ Trinh nâng niu đóa hoa đỗ quyên đỏ như máu, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, rồi bỗng nhiên đem hoa nhét vào miệng nhai nuốt.

Những đóa hoa đỗ quyên này có thể ăn được, hương vị chua ngọt.

Trước đây khi hoa nở rộ trên núi, đã có nông hộ gần đó bó thành từng bó lớn đem vào trong thành bán, có rất nhiều gia đình và cửa hàng tửu lâu đều dùng loài hoa này để làm các loại bánh ngọt và đồ ăn.

Vũ Trinh đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác bàn tay bị xiết chặt, quay đầu nhìn lại, thấy Mai Trục Vũ đang nắm lấy cổ tay của nàng.

"Chỉ cần nàng muốn, bất kể làm gì cũng đều được cả." Mai Trục Vũ nói, dường như hắn đã ấp ủ câu nói này từ rất lâu, giọng điệu vô cùng trịnh trọng.

Vũ Trinh bước hụt một bước, suýt nữa thì không giữ vững được thăng bằng.

Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ là do tuổi tác đã cao, cho nên định lực cũng kém đi? Vũ Trinh nghĩ thầm.

Mai Trục Vũ cau mày tiến lên, một tay đỡ nàng, cúi người xuống kiểm tra chân của nàng."Chân có phải bị treo không?"

Quả thật là bị trẹo thật, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi đau một chút.

Vũ Trinh hoàn toàn không để chuyện nhỏ này vào mắt, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm của Mai Trục Vũ, nàng cười một tiếng, thuận miệng nói: "Bị treo rồi, hay là chàng cõng ta đi?"

Nói xong nàng lại cảm thấy khó tin, không biết tiểu lang quân chỉ đẩy một cái là ngã này có đủ sức không? Sự thật chứng minh là có, Mai Trục Vũ không nói hai lời đã cống nàng lên.

Vũ Trinh thích ý ghé vào lưng tiểu lang quân, ngoài ý phát hiện lưng này còn rất rộng, cánh tay nâng nàng cũng rất khỏe.

Nhìn thân hình gầy gò, không ngờ cõng nàng đi một đoạn đường núi hẹp cũng không thở hổn hển.

Rốt cuộc là tiểu lang quân khí lực lớn hay là nàng không nặng như mình nghĩ?

Sau khi đi qua đường mòn, một đoạn đường phía trước hơi rộng, bên đường có một tảng đá lớn.

Mai Trục Vũ đi đến trước tảng đá lớn, buông Vũ Trinh xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt nàng, nâng cái chân bị trẹo của nàng.

Vũ Trinh vừa định nói không sao, liền cảm thấy mắt cá chân đột nhiên theo Mai Trục Vũ buông chân của nàng xuống,"Được rồi."

Nói thật Vũ Trinh cảm thấy vừa rồi trẹo một cái còn không đau lắm, nhưng bây giờ bị Mai Trục Vũ ấn như vậy, thật sự đau.

Nàng sờ sờ chân của mình, cảm giác có lẽ bầm tím.

Xem ra khí lực của tiểu lang quân quả thật rất lớn.

Vũ Trinh toát mồ hôi lạnh nói: "Thủ pháp rất lưu loát."

Mai Trục Vũ nghiêm túc đáp: "Hồi nhỏ ta thường hay bị trẹo chân, tự xử lý nhiều nên cũng quen rồi."

Vũ Trinh: "Ồ? Xem ra hồi nhỏ chàng là một đứa trẻ tỉnh nghịch, chạy khắp nơi nên mới thường xuyên bị trẹo chân."

Mai Trục Vũ há hốc miệng, nhưng chẳng nói gì, mặc nhiên chấp nhận.

Hắn từ nhỏ đã được gửi đến trong đạo quan, một năm chỉ được gặp phụ mẫu một lần, thời gian còn lại đều ở trong quan tu hành, những ngày tháng tu hành phần nhiều đều vất vả mà thanh tịnh, sư phụ sư huynh tuy yêu thương hắn, nhưng khi giáo huấn tuyệt không nương tay.

Lúc hắn mới vài tuổi tập luyện khí công, đề khí phi thân luôn không đúng phép, sư phụ liền dựng lên hàng trăm cột đá rộng bằng nắm tay, bắt hắn luyện tập trên đó, lúc đầu không quen, thường hay ngã xuống, cho nên cổ chân luôn sưng to, về sau khi hắn học được cách tự xử lý vết thương ở chân, cũng đồng thời lĩnh ngộ được khinh công.

Sau này, các sư điệt cũng bắt đầu luyện tập đề khí, hắn liền đứng một bên chờ, hễ có ai bị thương là đến giúp xử lý.

Các sư điệt luôn bị hắn ấn đến khóc thét lên - Mai Trục Vũ vẫn không hiểu rõ rõ ràng không đau đớn gì, các sư điệt vì sao lại kêu thảm thiết đến vậy, có lẽ là do quá mức nuông chiều.

Còn về phần bản thân hắn hồi nhỏ, thì hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ "nghịch ngợm".

Những chuyện này, Mai Trục Vũ không muốn nói với Vũ Trinh.

Thế giới mà hắn tiếp xúc, là thế giới mà người thường không thể nhìn thấy, hắn không mong muốn người trong lòng vì hắn mà dính líu đến những thứ nguy hiểm kia.

Vũ Trinh ngồi trên tảng đá tưởng tượng lại hình ảnh Mai Trục Vũ nghịch ngợm phá phách hồi nhỏ, nhưng phát hiện mình chẳng thể nào tưởng tượng nổi, đành phải thôi, vỗ vỗ vai Mai Trục Vũ, rồi tự nhiên nằm úp sấp trên lưng hắn.

"Đau chân, làm phiền chàng cõng ta xuống núi."

"Được." Chút việc nhỏ này, Mai Trục Vũ tự nhiên ưng thuận.

Vũ Trinh đặt cằm lên vai Mai Trục Vũ, thỉnh thoảng hỏi một câu: “hàng aäuiả th↠không mêt sao^2" Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không mệt."

Một con bướm bay qua hai người, Vũ Trinh bỗng nhiên ngửa ra sau, đưa tay nắm lấy cánh của con bướm, cứng rắn bắt lấy nó.

Nàng làm ra động tác lớn như vậy, dưới chân Mai Trục Vũ cũng vững vàng không loạn một chút, chỉ quay đầu nhìn theo ánh mắt hỏi thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play