Đại khái đây chính là sự khoái hoạt khi phụng chỉ khi dễ người ta.
Vũ Trinh đương nhiên biết việc mình làm có chút không thích hợp, nhưng da mặt nàng vốn dày hơn tiểu bằng hữu, không để chút sai lầm nhỏ này trong lòng, giờ phút này thậm chí còn cười hì hì mời bạn nhỏ cùng tham gia thịnh hội,"Tiểu Xà có muốn cùng đi góp vui hay không? Ta nhớ Lữ Chí kia ngươi cũng không ưa, chỉ bằng biến thân rắn đi dọa hắn."
Liễu Thái Chân hừ lạnh một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì về việc "tự tiện điều động tiểu yêu quấy nhiễu người thường là không đúng", chỉ nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Phải biết chừng mực thôi."
Vũ Trinh sảng khoái gật đầu,"Ta biết, dọa không chết hắn, thì cũng khiến hắn thành thật ở nhà một năm nửa năm, đỡ phải lại đi ức hiếp vị hôn phu kia của ta."
Nghe nhắc đến vị hôn phu này, Liễu Thái Chân nghiêm túc nhìn bằng hữu của mình,"Vũ Trinh, lần này ngươi là thật lòng sao?"
Vũ Trinh: "Những người khác hỏi xong, ta cứ nghĩ không biết khi nào ngươi mới hỏi ta việc này, rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa." Nàng cười xong, chính mình cũng có chút không quá chắc chắn sờ mũi nói: "Hẳn là thật lòng, ít nhất so với mấy lần trước kia nghiêm túc hơn."
Gạt bỏ chút gánh nặng trong lòng, Vũ Trinh ôm vai Liễu Thái Chân trêu đùa: "Được rồi tiểu xà, ta gả cho người ta rồi, ngươi chỉ nhỏ hơn ta một tuổi, sau này trong giới chúng ta, nương tử chưa chồng lớn tuổi nhất sẽ là ngươi đấy."
Liễu Thái Chân lạnh lùng nói: "Vậy thì sao, ta không lấy chồng, có ai dám nói một câu không."
Vũ Trinh:... Chuyện này quả thật không có.
Vị xà công này của các nàng, thân phận là con gái độc nhất của Liễu Ngự sử, trong mắt người ngoài từ nhỏ đã thể chất yếu ớt đa bệnh, thường xuyên một bộ dạng khí hư mặt mày tái nhợt, Liễu Ngự sử đối với nàng bảo vệ như con ngươi, hận không thể cả đời ở bên cạnh chiếu cố nữ nhi, sao có thể yên tâm nàng gả người, trước mặt Liễu Ngự sử ngay cả ông trời cũng dám vạch tội, ai dám nói Liễu nương tử một câu không tốt, chỉ đợi bị mấy chục Ngự sử mặt đen thay phiên bắn nước bọt tung tóe.
Bất quá... Vũ Trinh đưa tay véo khuôn mặt trắng bệch quá mức của tiểu đồng bọn, cẩn thận nhìn một chút,"Ta nói tiểu xà, ngươi bộ dạng yếu ớt bệnh tật kế thừa từ tiền nhiệm xà công này cũng quá mạnh rồi." Người ngoài không rõ thân nhân của Liễu Thái Chân thì không tính, nhưng Vũ Trinh tận mắt nhìn thấy người này một tay bóp chết hắc hùng yêu, một tòa thành lâu cao như thế mà hắc hùng yêu, nói bóp chết liền bóp chết.
Nhưng cho dù biết nàng bên trong là một gia hỏa đáng sợ, nhìn thấy nàng một bộ dạng tái nhợt, Vũ Trinh vẫn không nhịn được nhiều chiếu cố hơn, đây có lẽ là thói quen từ nhỏ dưỡng thành.
Liễu Thái Chân mở tay của Vũ Trinh ra, lằng lặng nhìn nàng một hồi, không hỏi thêm vấn đề gì, chuyển ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía chân trời xa xăm.
Tính toán kỹ càng, Liễu Thái Chân cùng Vũ Trinh quen biết từ thuở ấu thơ, hai người tuổi tác tương đương, thân phận cũng tương tự, duy chỉ có tính tình khác biệt một trời một vực.
Liễu Thái Chân còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Vũ Trinh, chính là ở Nhạn Lâu.
Khi đó Miêu Công tiền nhiệm đã rời đi, mẫu thân của nàng đem vị "Tiểu Miêu Công" tân nhiệm này tới giới thiệu cho nàng nhận biết.
Thuở ấy Vũ Trinh rất nghịch ngợm, một tiểu cô nương vài tuổi, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chạy tới chạy lui trong Nhạn Lâu, đông đụng tây va.
Nàng dịu dàng ngồi tại chỗ chờ đợi thời khắc quen biết người bạn mới này, Vũ Trinh suýt nữa đã giật lấy hạt châu trên mái Nhạn Lâu, thật vất vả mới có thể yên vị ngồi đối diện với nàng, lại đột nhiên ném ra một con sâu nhỏ hù dọa nàng.
Quả thực là đứa trẻ hư đốn.
Mẫu thân nắm tay hai người, nói với nàng: "Thái Chân, đây là tân nhiệm miêu công, từ nay các ngươi chính là đồng bạn cùng trông coi yêu thị." Khi ấy nàng kỳ thực vô cùng hân hoan, bởi vì thân là con của người và yêu, nàng bẩm sinh có thể nhìn thấy các loại vật bất tường, nhưng không thể nói với ai ngoài mẫu thân, cho nên từ nhỏ đến lớn chưa từng có bằng hữu.
Từ ngày đó trở đi, nàng có một bằng hữu cũng có thể nhìn thấy đủ loại yêu ma quỷ quái, tuy rằng bằng hữu này quả thực rất thích gây rắc rối, cũng quá mê chơi đùa.
Nhưng không thể phủ nhận, từ sau khi mẫu thân nàng rời đi, hai người bọn họ trông coi yêu thị bao năm qua, bằng hữu này cũng là một vị đồng bạn khiến nàng an tâm.
Từ một đứa trẻ ham chơi nhảy nhót, cho tới bây giờ một nữ tử thành thục đoan trang tiêu sái, hai người đối với đối phương hiểu rõ còn hơn thân nhân huyết thống...
"Lúc này, hắn hẳn là ở Hình bộ." Vũ Trinh không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười một tiếng nói: "Tiểu Xà, ta đi trước, đi xem tiểu lang quân của ta, ngươi tiếp tục ở lại đây ngẩn người, thuận tiện buổi tối giúp ta nhìn mấy tiểu yêu dọa người kia một chút, buổi tối ta sẽ không tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT