Vũ Trinh: Cho nên mới nói tiểu xà nhìn thấy chàng cùng ta đi tới mới đặc biệt ném nhiệm vụ này tới, tính toán chắc chắn chàng sẽ không để ta làm, cho nên đây chính là để chàng làm.

Vũ Trinh trong lòng nghĩ, xem ra tiểu xà rất có ý kiến với chuyến đi lần này của các nàng.

Nhưng dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm, Vũ Trinh hiểu rõ Liễu Thái Chân là xuất phát từ sự quan tâm đến nàng, cảm thấy nàng làm việc quá khinh suất, cũng không có gì để nói, lập tức hắng giọng nói: "Kỳ thật việc này hằng năm ta cũng sẽ làm, không có gì quá mệt nhọc cả." Hơn nữa việc thanh lý Nịch Khôi phần lớn tập trung vào tháng tám, tháng chín, giờ đã là tháng mười rồi, chắc chắn đã thanh tẩy một lần, cho nên cũng không có bao nhiêu Nịch Khôi cần thanh lý, tiểu xà tính toán tốt đến vậy, cũng sẽ không thật sự để cho nàng gặp chuyện gì đâu.

Mai Trục Vũ bất mãn nói: "Ta đi là được rồi, nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay vất vả, vẫn chưa được nghỉ ngơi."

Vũ Trinh nhìn sắc mặt của hắn, không dám cự tuyệt, vì thế đêm nay, Vũ Trinh ngồi bên bờ sông lớn nhỏ và hồ nước bắt chéo chân nghỉ ngơi, nhìn lang quân dứt khoát từ trong nước vớt lên từng mảng lớn Nịch Khôi, ngay cả lão Nịch Khôi không biết đã ẩn náu bao nhiêu năm trong Khúc Giang trì cũng bị hắn lôi ra, ném lên bờ, thành một đống lớn, Vũ Trinh giẫm lên trên cảm thấy mềm nhữn cũng không tệ, liền cứ đi qua đi lại trên đó, giẫm cho Nịch Khôi phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta ngứa răng.

Bên bờ vứt đầy những Nịch Khôi, những tỉnh quái này có thể quấn lấy người bơi lội dìm chết họ, trong nước thì khó chơi, nhưng rời khỏi nước lên bờ lại như cá lìa nước, rất yếu ớt, đợi đến ngày mai mặt trời phơi nắng, sẽ hóa thành nước, chẳng còn gì sót lại.

Mai Trục Vũ làm việc gì cũng đều nghiêm túc, chỉ riêng việc bắt yêu quái chết đuối này, hắn đã thật sự bắt cả đêm, dọn dẹp sạch sẽ đường sông khắp nơi, trời gần sáng hai người trở về nhà, Vũ Trinh thở dài: "Xem ra sang năm chúng ta sẽ không cần bắt Nịch Khôi nữa."

Mai Trục Vũ vắt góc áo, mái tóc đen rủ xuống bên mái còn mang theo hơi ẩm,"Sang năm ta vẫn sẽ giúp nàng làm những việc này."

Mai Trục Vũ hiếm khi không nắm tay nàng, bởi vì ngâm trong nước đã lâu, trên người mang theo hàn khí, không muốn dính vào thân thể Vũ Trinh.

Vũ Trinh không tỏ vẻ gì trước lời nói của hắn, chỉ cười nói: "Mệt rồi, đi không nổi, lang quân ôm thiếp trở về di."

Mai Trục Vũ chần chờ: "Có nước." Vũ Trinh làm bộ đấm lưng "Ai da, mệt quá." Lại liếc trộm hắn.

Mai Trục Vũ bế nàng lên, cánh tay vững vàng.

Phường Bình Khang mới mở một nhạc phường, là người thường xuyên đến nhạc phường, Vũ Trinh đương nhiên đến cổ vũ đầu tiên, nàng không chỉ tự mình đi, còn lôi kéo lang quân cùng đi.

Mai Trục Vũ vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhạc phường bình thường, không ngờ vừa bước vào nhạc phường hắn đã cảm giác được yêu khí, lại nhìn đến những nô bộc trong nhạc phường kia nghênh đón đưa tiễn, cùng với vũ nữ yểu điệu mềm mại kia, cùng với những người trên lầu ôm đàn dựa vào hướng bên này ân cần vẫy tay, hắn ngẩn người nói với Vũ Trinh: "Bọn họ đều là yêu?"

Vũ Trinh cười hì hì, nắm lấy cánh tay hắn khiến hắn hơi khom lưng, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Chàng nhất định không đoán ra ta đã đưa các nàng về từ đâu."

Mai Trục Vũ thật sự không biết, hắn cho rằng các nàng là yêu trong yêu thị.

Hắn biết rõ với sức tưởng tượng nghèo nàn của mình, căn bản không thể đoán được suy nghĩ phóng túng của Vũ Trinh, cho nên cũng không đoán bừa, chỉ nhìn Vũ Trinh chờ nàng giải thích.

Vũ Trinh không để hắn chờ lâu, * cười ha ha, nói ra lai lịch của những con yêu này, chính là trước đó khi nàng bị quái vật Anh kia bắt đi, ở trong kết giới cùng một đám yêu quái.

Sau khi Anh chết, các nàng tự do, Vũ Trinh liền nhân cơ hội mời những yêu quái mà nàng cảm thấy không tệ kia, để cho các nàng đến sinh sống ở Trường An, cho nên thật ra các nàng chỉ tụt lại phía sau bọn họ mấy ngày, hai đội nhân mã chân trước chân sau đã đến Trường An.

*

Cho dù Mai Trục Vũ đã hiểu rõ tính tình của Vũ Trinh, vẫn bị hành vi không câu nệ tiểu tiết này của nàng làm cho kinh ngạc một chút.

Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của Vũ Trinh lại cảm thấy mình có thể là quá ngạc nhiên.

Mai Trục Vũ rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn thấy mấy người vú già có chút quen mắt mặc quần áo mới cầm trái cây đi qua, là đám Điền Thử Yêu Phụ phụ trách chăm sóc "Vũ Trinh" trong kết giới kia.

Thì ra đúng như lời Vũ Trinh nói, nàng đã mang những yêu bộc của Anh về.

Vũ Trinh bất động thanh sắc quan sát biểu tình thay đổi vi diệu trên mặt lang quân, nhìn thấy hắn đã trải qua một loạt kinh ngạc, do dự, không dám tin, không biết nói gì đến tâm tình bình tĩnh lạnh nhạt, người không quen có lẽ chỉ cho rằng hắn căn bản không có phản ứng gì, nhưng Vũ Trinh cũng có thể đoán được tâm tình của hắn lúc này là như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play