Bùi Quý Nhã cười đầy ẩn ý, cầm lấy hai con búp bê gỗ: "Biết đâu lần sau các ngươi còn có lúc dùng đến."

Vũ Trinh tức thời cũng híp híp mắt, thay đổi chủ ý tiếp nhận.

Bùi Quý Nhã điểm điểm hai con búp bê gỗ,"Biểu muội quá mức cẩn thận, ta còn chưa hạ chú cho hai con búp bê gỗ này, cho dù ngươi hiện tại dùng tay chạm vào cũng không sao cả." Hắn nói xong, liền ngay trước mặt Vũ Trinh, Mai Trục Vũ hạ chú cho búp bê gỗ.

Mai Trục Vũ vẫn không lên tiếng lúc này sắc mặt đại biến, thần sắc sắc bén nhìn về phía Bùi Quý Nhã.

Lúc hắn không lên tiếng không có gì cảm giác tồn tại, nhưng lúc này, khí thế của hắn đại biến, cho người ta cảm giác áp bách trở nên nặng nề.

"Trước đó, tại phủ cũ hoang phế của nguyên Thượng thư lệnh Vĩnh Phúc phường, là ngươi." Mai Trục Vũ đột nhiên dùng ngữ khí khẳng định nói ra câu nói này.

Bùi Quý Nhã sửng sốt, nâng tay lên trán bật cười,"Thất sách, ta lại quên mất ngươi đã từng thấy ta ra tay, nên bị ngươi nhận ra rồi." Quả nhiên hắn không hề e dè mà thừa nhận.

Vũ Trinh nghe được hai câu đối thoại này, đoán ra được chuyện gì đó, lập tức hỏi: "Chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta biết."

Mai Trục Vũ liền đơn giản kể lại chuyện lúc trước trong hoang trạch xuất hiện chó dữ và hai tên ăn mày đã chết.

Sắc mặt Vũ Trinh lập tức trầm xuống, hỏi Bùi Quý Nhã: "Ngươi để chó dữ ăn thịt người trên địa bàn của ta?"

Với tư cách là Miêu công, nàng quản lý Trường An rộng lớn.

Nếu người bình thường tranh đấu sát hại lẫn nhau thì không liên quan đến nàng, nhưng nếu liên lụy đến vật phi nhân, đó chính là mạo phạm quyền uy của nàng.

Nếu Bùi Quý Nhã thật sự sử dụng hung khuyển giết người ở Trường An, bất luận thế nào Vũ Trinh cũng không thể khoan dung.

Nhận ra tâm tư của Vũ Trinh, Bùi Quý Nhã vội vàng xua tay nói: "Sự tình cũng không phải như thế, kỳ thật những con chó hung hãn mà ta nuôi chưa từng ăn qua người sống, chúng nó chỉ ăn thi thể, hai tên ăn mày kia đã sớm chết, cũng không phải ta giết, có lẽ là chết đói." Nói xong hắn còn có hai phần ủy khuất: "Ta nuôi mấy con chó dữ kia, dọc đường vì để chúng nó ăn no, tìm thi thể vô chủ đã tốn không ít sức lực, Trường An hiếm khi có được thi thể vô chủ, thật vất vả tìm được hai cỗ, mới để chúng nó ăn một bữa cơm no, vốn dĩ ta nuôi rất tốt, cũng sắp biến thành yêu khuyển rồi, kết quả lại bị vị bên cạnh ngươi giết chết..."

Vũ Trinh này thật ra cũng có phần không chính phái cho lắm, nghe thấy lời này trong lòng cảm thấy cũng may, không có giẫm lên giới hạn của nàng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của lang quân bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước, nàng ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: "Hung khuyển có thể tùy tiện nuôi dưỡng sao! Nếu chúng nó thật sự giết người ở Trường An, ta nhất định sẽ không khách sáo."

Hai câu nói nhẹ nhàng, không có ý truy cứu nghiêm khắc.

Mai Trục Vũ lúc này lại hỏi một câu: "Vậy người muốn giết ta là ngươi luyện chế phân thân sao?"

Vũ Trinh sắc mặt lúc này hoàn toàn trầm xuống: "Muốn giết lang quân?" Nàng lại nhìn về phía Bùi Quý Nhã, nhưng ánh mắt lần này so với vừa rồi lạnh lẽo hơn nhiều.

"Biểu huynh, giải thích một chút?" Nàng cười ngoài miệng nhưng trong lòng không cười nói.

Bùi Quý Nhã ngoài mặt cười cười, trong lòng cắn răng mắng một tiếng.

Vị đạo sĩ họ Mai này nhìn qua không có tâm nhãn, lại còn có tâm cơ cáo trạng này!

Bùi Quý Nhã được đám nô bộc của Bùi gia đang giận dữ nhưng không dám nói gì, khiêng đi.

Nếu đổi lại là người khác dám động thủ với lang quân duy nhất quý giá của Côn Châu Bùi gia bọn họ, những hộ vệ vạm vỡ kia tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nhưng mà, người động thủ lại là Vũ Trinh, ngay cả vị Bùi lang quân làm trời làm đất của bọn họ cũng không trị nổi vị biểu muội này.

Những hộ vệ nô bộc của Bùi gia này còn biện pháp gì đây, đương nhiên chỉ có thể khiêng lang quân giả chết của bọn họ rời đi thật nhanh.

Chạm vào không được thì tránh cho xa.

Mai Trục Vũ chỉ nói có một câu như vậy, trong suốt quá trình không có cơ hội phát huy tác dụng gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Vũ Trinh nhảy dựng lên một cước đá bay biểu ca.

Hắn không ngờ rằng, Vũ Trinh lại phản ứng dữ dội đến vậy, ngay cả lời giải thích cũng không thèm nghe, trực tiếp hạ thủ không chút lưu tình, đánh người ta một trận.

Mai Trục Vũ nhìn vào còn tưởng rằng tên Bùi biểu huynh ốm yếu kia sắp bị đánh chết đến nơi.

Mãi cho đến khi đoàn người nhà họ Bùi vội vã rời đi, sắc mặt Vũ Trinh mới khôi phục lại bình thường, nàng nhìn thấy thần sắc Mai Trục Vũ, nhướn mày nói: "Nhìn ta như vậy làm gì, lần này ta ra tay đã tính là rất nhẹ rồi.

Tuy rằng lang quân chàng không việc gì, nhưng tên biểu huynh kia của ta thật sự muốn giết chàng.

Chỉ riêng điểm này, về sau ta tuyệt không để hắn đạt được mục đích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play