"Ta sẽ không chết, ta sẽ sống mãi, ngươi đã chết rồi thì đừng đến quấy nhiễu ta nữa." Hắn nói.

"Vũ Trinh" chẳng hề để ý, ngược lại còn cười lớn: "Không được đâu, ta chẳng những muốn cản trở ngươi, mà còn muốn giết ngươi nữa kìa."

Từ một số phương diện mà nói, người bị nghỉ ngờ là Miêu Công thế hệ đầu tiên này, quả thật có chút tương tự Vũ Trinh.

Hết thảy đều xảy ra rất nhanh, cũng kết thúc rất nhanh.

Khi đầu của Anh bị "Vũ Trinh" hái xuống, trận mưa to bàng bạc đã chuẩn bị từ lâu trên trời bỗng trút xuống ào ạt.

Tiếng mưa rơi át đi tất cả âm thanh, đầu Anh bị "Vũ Trinh" xách trong tay, thân thể khổng lồ hư thối của hắn như một đống bùn nhão uể oải dưới cơn mưa.

Vì đã mất đi sinh mệnh, sinh khí tiêu tán, ngay cả miếng thịt thối rữa cũng không giữ được, chỉ trong chốc lát, thi thể Anh đã bị nước mưa cọ rửa chỉ còn trơ lại bộ xương trắng - thịt thối bám trên đó bị cuốn trôi như bùn đất.

"Vũ Trinh" lặng lẽ đứng trước bộ xương kỳ dị ấy giữa cơn mưa lớn, sau đó nàng đặt cái đầu trong tay xuống đất, khẽ nói điều gì đó.

Tiếng mưa quá lớn khiến không thể nghe rõ, mà người đáng lẽ phải nghe câu nói này đã chết, nên lời ấy đã định sẵn không ai hay biết.

Cho dù trời mưa to như vậy, Mai Trục Vũ vẫn ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc, Anh đã chết, nhưng sắc mặt hắn chẳng hề giãn ra chút nào.

Khi "Vũ Trình" nhìn chăm chú vào bộ xương trắng, Mai Trục Vũ lạnh lùng quan sát nàng.

"Vũ Trinh" rốt cuộc cũng nhìn đủ rồi, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Mai Trục Vũ bên cạnh, cùng với thanh kiếm gỗ đào trong tay hắn chỉ vào mình.

"Rời khỏi thân thể của nàng."

Dù mưa to không nghe rõ âm thanh,"Vũ Trinh" vẫn nhìn rõ khẩu hình của Mai Trục Vũ.

Nàng hơi cong khóe môi, nói: "Dù sao ta cũng đã giúp ngươi, tiểu oa nhỉ ngươi lại đối đãi với lão tổ tông tân tân khổ khổ ra giúp ngươi như vậy sao?"

Mai Trục Vũ không hề động lòng, kiếm gỗ đào vẫn chỉ vào nàng, ý tứ là nếu nàng không rời khỏi thân thể Vũ Trinh, sẽ ra tay với nàng.

"Vũ Trinh" khẽ cười, nhìn thấy vết thương trên bụng Mai Trục Vũ vẫn còn rỉ máu, từng giọt đỏ tươi theo vạt áo hắn nhỏ xuống, nhưng hắn dường như chẳng hay biết.

Đúng là một tiểu tử thú vị."Vũ Chính" ôm ngực cười ha hả, cố ý âm trầm nói: "Ta đã chết bao nhiêu năm nay, hiếm khi có một cơ thể phù hợp đến thế này mới có thể phụ thân xuất hiện, than ôi, sống thật tốt, thật muốn dùng thân thể này mà sống tiếp."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt "Vũ Trinh" lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì Mai Trục Vũ đột nhiên đâm một kiếm trúng giữa trán nàng.

Thân thể "Vũ Trinh" lảo đảo, một đạo bóng đen từ trong cơ thể lui ra, kéo dài trên không trung thành hình dáng một con mèo.

Con mèo kia mở miệng nói tiếng người, giọng điệu vừa buồn cười vừa bực bội: "Ta chỉ tùy miệng nói đùa thôi, sau khi ta chết để lại nửa nguyên thần này phụ thân cũng đã rất khó khăn, cho dù không quan tâm đến tổ tông của ngươi, chốc lát nữa lão tổ tông cũng sẽ hình thần câu tán, cần gì phải gấp gáp như vậy."

Mai Trục Vũ chẳng màng đến tiếng mưa rơi bên tai, một tay ấn lên mạch của Vũ Trinh để xem thân thể nàng có gì bất thường không, một ngón tay điểm lên trán nàng, nơi có một giọt máu nhỏ.

Vừa rồi hắn đã ép kẻ kia ra khỏi Thiên Phủ của Vũ Trinh, ít nhiều cũng khiến nàng bị chấn động.

Vũ Trinh tỉnh lại rất nhanh, vừa mở mắt ra đã thấy ngay gương mặt ướt đẫm mưa của lang quân, lông mày nhíu chặt đến mức có thể thắt nút, mái tóc đen bên thái dương dính sát vào gò má, đường nét cằm sắc bén tựa lưỡi đao.

Ngồi bật dậy, Vũ Trinh lau nước trên mặt, vẻ khó tin nói: "Vừa rồi ta bị trúng chiêu sao? Bị người ta chiếm lấy thân thể ư?"

Thấy nàng có vẻ bực bội, Mai Trục Vũ đành phải an ủi: "Nàng kế thừa truyền thừa của Miêu Công, trong cơ thể có nguyên châu của Miêu Công.

Kẻ vừa rồi chính là chủ nhân của viên nguyên châu ấy.

Nàng nhận được truyền thừa và nguyên châu của nàng ta, nên nàng ta mới có thể dễ dàng chiếm cứ thân thể nàng như vậy.

Người thường không làm được đâu."

Vũ Trinh còn muốn mắng thêm câu gì đó, chợt nhìn thấy vết thương trên bụng Mai Trục Vũ, hít một hơi, đưa tay vén áo hắn lên, nhìn kỹ.

"Bị thương nặng như vậy mà chàng còn như không có chuyện gì xảy ra!" Vũ Trinh một tay đè ngã Mai Trục Vũ, ôm bổng hắn lên.

Mai Trục Vũ hoảng hốt, theo phản xạ nhấc chân lên liền đứng trở lại mặt đất, chân hắn quá dài.

Vũ Trinh trừng mắt nhìn hắn: "Chàng yên tĩnh một chút."

Mai Trục Vũ lặng lẽ liếc nhìn bụng nàng, nói: "Ta tự đi được." tìm một nơi để xử lý vết thương." Mai Trục Vũ: "Gần đây hơi hoang vu, khi ta đến đã thấy có khách điếm ở dưới chân núi bên kia, hay là ghé khách điếm nghỉ ngơi trước đã?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play