Đám thiếu niên thiếu nữ này lấy Vũ nhị nương tử làm đầu, chính là một nhóm con cháu các gia đình quyền quý nổi danh ở Trường An, được mọi người công nhận là công tử phong lưu, trong đó Vũ nhị nương tử Vũ Trinh lại càng nổi bật và thân phận hiển hách nhất.
Phụ thân nàng là Dự quốc công, tỷ tỷ duy nhất của nàng lại là hoàng hậu đương triều.
Vũ Hoàng hậu hết mực sủng ái cô em gái này, vì thế mà nuông chiều khiến nàng có tính nết như vậy.
Hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà vẫn chưa xuất giá, ngày ngày chỉ biết tụ tập bè bạn, không phải tiêu khiển ở lầu xanh kỹ viện, thì lại cưỡi ngựa dẫn theo đoàn người hùng hổ ra ngoài thành đi săn, chẳng có chút ý thức nào về bổn phận của một nữ nhi.
Không chỉ trong giới quý tộc quan gia, mà ngay cả giữa dân thường khắp Trường An, tiếng tăm của nàng cũng vang dội - tuy rằng chẳng phải là tiếng tốt gì.
Vũ Trinh ưa thích nhất là múa hát, không có việc gì thì chạy đến các lầu xướng lớn nhỏ, hôm nay nghe nói các nàng sắp xếp khúc nhạc mới nên tới đây thưởng thức, nào ngờ đang lúc náo nhiệt, một tên nô bộc hớt hải chạy lên lầu, lau mồ hôi trên trán rồi hành lễ với nàng, miệng hô to: "Nhị nương tử, lão gia đã hồi phủ, bảo người mau chóng trở về!"
Vũ Trinh đang say sưa ngắm nhìn tà váy vũ cơ tung bay, vỗ tay khen ngợi, nghe thấy tiếng hô này, sửng sốt, lập tức trên mặt lộ vẻ kinh ngạc,"Cái gì? Phụ thân ta đã về phủ? Chưa đến cuối tháng, vì sao người lại trở về."
Tiếng nhạc vì sự cố bất ngờ này mà tạm ngừng, mọi người đều nhìn về phía Vũ Trinh.
Vũ Trinh cầm lấy roi ngựa bên cạnh đứng dậy bước về phía cầu thang, vẫy tay với mọi người, nói: "Ta về xem có việc gì, hôm nay cáo từ trước, các ngươi cứ tiếp tục vui chơi."
Nói xong, không đợi mọi người lên tiếng, nàng đã nhanh chóng bước xuống lầu.
Vừa xuống tới nơi, đã gặp một tiểu lang quân tuấn tú chừng mười mấy tuổi.
Vị tiểu lang quân này vốn mang vẻ mặt kiêu ngạo không kiên nhẫn, vừa trông thấy nàng, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ chạy tới hô: "Trinh tỷ, quả nhiên tỷ ở đây! Sao dạo này tỷ chẳng dẫn đệ đi chơi!"
Vũ Trinh lắc đầu cười nói: "Mai Tứ, đệ còn dám ra ngoài, phụ thân đệ chẳng phải đang giam lỏng bắt đệ chăm chỉ học hành sao, lén trốn ra ngoài coi chừng bị phụ thân đánh gãy chân đấy."
Mai gia tứ lang quân bĩu môi, lẩm bẩm: "Ta mới chẳng sợ ông ấy, ô Trinh tỷ, Thôi Cửu bọn họ đều ở trên kia cả, tỷ đi đâu vậy?" thân ta chẳng hiểu sao lại về nhà, tìm ta về mắng chửi, ta đi trước đây."
Mắt trơ trơ nhìn nàng đi rồi, Mai Tứ lang quân lại rũ rượi cả người, đá đá dậm dậm bước lên lầu.
Đại ca không có ở đây, hắn cảm thấy ca vũ đều chẳng có gì thú vị.
Vũ Trinh cưỡi ngựa trở về Đại Ninh phường, mấy phường bên này có nhiều nhà hiển quý cư ngụ, phần lớn đều mở cửa trên tường phường, hướng về phía đại lộ rộng lớn, trước cửa có hàng hàng lớp lớp binh giáp, trông rất oai hùng.
Về tới Dự Quốc Công phủ, nàng phóng khoáng nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho nô bộc, tự mình cầm roi ngựa đi vào cửa.
Lão trượng gác cổng thấy nàng, khẽ nói: "Lão gia đang đợi nhị nương tử ở chính đường đó."
Vũ Trinh cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, cảm thấy phụ thân nhà mình thấy có lẽ lại đau lòng nhức óc, vì suy nghĩ đến thân thể khỏe mạnh của lão nhân gia, cũng vì muốn tiết kiệm nước miếng cho người, nàng quyết định trước tiên phải lẻn về viện của mình thay y phục nữ tử bình thường.
Kết quả, vẫn không thể nào thoát khỏi pháp nhãn của phụ thân, khi đang dán sát vào chân tường chuẩn bị lẻn đi thì bị người bắt được.
Đã như vậy, Vũ Trinh cũng chẳng cần phí tâm che giấu, đi theo phụ thân nhà mình vào chính đường.
Dự Quốc Công Vũ Thuần Đạo trước kia cũng là một người có thể diện, có dũng có mưu văn võ song toàn, lúc còn trẻ đã từng đánh trận trên sa trường, sau được điều đến Lộ Châu làm Thứ sử, khi trở về Trường An trở thành Thượng thư Tả phó xạ, rồi lại vinh thăng làm một trong tam sư, không thể nói là không vẻ vang.
Nhưng mấy năm trước người nhất quyết đòi cáo lão, không biết nghĩ sao mà lại chạy đến chùa Tu Đề dưới chân Nam Sơn xuất gia.
Hoàng thượng mấy lần dẫn hoàng hậu đến mời lão nhân gia trở về, người đều mang thái độ thế ngoại xuất trần, ngay cả tóc trên đầu cũng cạo sạch, thái độ kiên quyết, đế hậu cũng bó tay với người, chỉ đành mặc kệ người xuất gia ở chùa Tu Đề.
Bởi chuyện này, tiếng tăm của Vũ nhị nương tử Vũ Trinh vốn đã chẳng ra gì lại càng thêm hôi thối - không biết từ đâu truyền ra tin đồn rằng Dự Quốc Công bị nàng chọc tức đến mức phải đi tu.
Về việc này, bản thân Vũ Trinh tỏ vẻ, toàn là lời nói nhảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT