Hắn là đứa trẻ không chủ động nhắc tới nỗi thống khổ của mình với người khác, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Anh tỉnh dậy trong màn đêm tăm tối.
Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, hắn ngửi thấy một mùi tanh hôi thối rữa, đó là mùi từ trên chính cơ thể của hắn tỏa ra, mùi này đã bám theo hắn rất lâu rồi.
Thân thể của hắn năm đó bị cha con Mai gia đánh trọng thương, nhiều năm như vậy vẫn không thể biến trở về hình người, chỉ có thể xuất hiện với bộ dáng nửa hư thối đáng sợ như vậy, bị trọng thương bị nhốt nhiều năm như vậy, biến thành bộ dáng này.
Lần này, hắn nhất định phải đòi lại toàn bộ.
Còn có cái thứ mà người Mai gia giấu đi, hắn nhất định phải có được.
Một tràng âm thanh sột soạt, thân thể khổng lồ nửa hư thối co rút lại trong bóng tối, cuối cùng biến thành hai người cao lớn, chậm rãi bước ra khỏi vùng bóng tối này.
Anh rời khỏi động huyệt, đi tới kết giới do chính mình tạo ra, trong kết giới chỉ thuộc về hắn xây dựng trang viên hoa mỹ, giam cầm một đám yêu quái tôi tớ, nhưng cho dù nơi này sinh sống nhiều yêu quái như vậy, từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh, bởi vì không một ai dám ồn ào quấy rầy hắn, bọn chúng mỗi một kẻ đều sợ hắn, sợ hắn hỉ nộ vô thường giết chết bọn chúng, giống như từng giết chết những tên yêu bộc trước kia vậy.
Thế nhưng lần này, Anh phát hiện trang viên có điều khác lạ, hắn vừa mới từ bế quan bước ra, liền nghe thấy tiếng nhạc, có tỳ bà, có tranh, có cầm, có sáo, lại còn có đàn Không hòa quyện cùng một chỗ, thập phần náo nhiệt, thậm chí còn có mấy giọng nữ kiều mị đang ngâm thơ, ngâm chính là thiên Hạc Minh trong Kinh Thi.
"Hạc minh vu cửu cao, thanh văn vu thiên..."
Quái vật có dung mạo quái dị cứ như vậy lặng lẽ đứng tại chỗ, lắng nghe tiếng ca từ xa theo gió nhẹ đưa tới.
"Ngư tại vu chử, hoặc tiềm vu uyên..."
Anh nhớ tới người kia, nàng thích ngâm thơ trong Kinh Thi, cũng từng hát Hạc Minh cho hắn, nhưng nàng thường hát với hắn, là một bài Tinh Tinh Giả Nga khác, thích nhất là cười đùa lặp đi lặp lại hát với hắn câu "Tinh tinh giả nga, tại bỉ trung chỉ.
Ký kiến quân tử, ngã tâm tắc hỉ."
Vũ Trinh đang nhàn nhã nghe hát, người hầu bên cạnh dâng lên một đĩa bánh sữa trắng như tuyết, bánh sữa này làm không tệ, mềm mại tơi xốp, không biết thêm gì mà đặc biệt thơm ngon.
Ra hiệu đặt đĩa ở một bên án, Vũ Trinh ăn một miếng, đang định lấy miếng thứ hai, bỗng nghe thấy một trận tiếng gầm như sấm truyền đến, thanh âm khàn khàn đáng sợ, mang theo cơn thịnh nộ ngút trời, tựa hồ như có dã thú nào đó bị chọc giận phát ra.
Trang viên này còn nuôi dã thú cỡ lớn gì sao? Vũ Trinh nghĩ thầm, liền thấy đám yêu bộc vừa rồi còn cười ha hả biến sắc, từng tên chân nhữn quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Tiểu yêu vừa rồi còn cười tủm tỉm dâng đĩa giờ gần như cả người nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiếng ca cùng tiếng nhạc dừng lại, càng làm cho tiếng rống vang dội thêm đáng sợ.
Vũ Trinh tay khựng lại một chút, vẫn cứ nhét miếng bánh ngọt đã cầm lên vào trong miệng, trong lòng thầm suy đoán, đây chẳng lẽ là do con quái vật bắt người kia gầm lên? Có thể làm cho đám yêu bộc này sợ hãi đến như vậy, ngoại trừ chủ nhân nơi đây ra, hắn cũng không nghĩ ra được ai khác.
Vũ Trinh vừa mới nghĩ đến, chỉ nghe thấy tiếng rống ngừng lại, có một bóng người đang chạy về phía bên này.
Đến gần, Vũ Trinh bỗng khàn giọng, nghĩ thầm thứ này ban ngày nhìn càng đáng sợ, thân thể nát hơn phân nửa, ngoại trừ đôi chân mọc vảy và cái đầu mọc sừng, cơ bản toàn thân đều là một đống vật thể mơ hồ không rõ là gì, nhiều chỗ có thể nhìn thấy cả xương cốt.
Bức tượng tôn nghiêm này thì cũng thôi đi, mùi còn thối nữa, mùi hương thơm nàng đốt bên này trong nháy mắt bị xua tan hết.
Vũ Trinh trông thấy vật kia mắt lộ hung quang xông tới, hơn nữa há miệng, phun ra một luồng khí màu tím đen hướng về phía nàng, nàng lập tức một tay bưng khay bánh sữa trước mặt nhảy sang bên cạnh, tránh được đòn này.
Nàng tuy tránh được, nhưng chiếc giường nàng nằm kia vốn rất thoải mái cùng với mấy món ăn ở xung quanh, tất cả đều bị hủy hoại, dính phải luồng khí màu tím đen kia liền bị ăn mòn tan rã, trong nháy mắt biến thành một đống đổ nát.
"Ái, vị này... Không ngại bình tĩnh một chút, ngươi mang ta về không phải còn có ích sao, cái này còn chưa dùng tới, làm sao lại muốn giết người diệt khẩu." Vũ Trinh mở miệng nói.
Đáng tiếc con quái vật này không biết phát điên cái gì, nhìn bộ dạng cười hì hì của nàng tựa hồ càng thêm phẫn nộ, hướng về phía nàng liên tiếp phun ra mấy luồng hắc khí, Vũ Trinh thân thủ nhanh nhẹn, tránh né vài cái, một tay đem cái đĩa trong tay phóng ra ngoài hầu nhị thắng tắp ở dưới móng vuốt quái vật kia, tên kia mới dường như rốt cuộc khôi phục một ít lý trí, ngừng công kích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT