Vũ Trinh lắc đầu: "Không phải, chàng hãy đoán lại lần nữa."

Mai Trục Vũ nói: "Là tiểu tỉnh quái thú vị gì vậy?"

Vũ Trinh có một tật xấu, hễ gặp được tiểu tinh quái hơi thú vị một chút là bắt người ta đến cho hắn nhìn một cái, dọc đường này không biết đã có bao nhiêu tiểu tỉnh quái ngây thơ vô tri bị nàng quấy rầy.

Vũ Trinh lại lắc đầu,"Vẫn chưa đúng."

Mai Trục Vũ đoán không ra, hỏi nàng: "Rốt cuộc là cái gì?"

Vũ Trinh vẫn chưa chịu tiết lộ đáp án, cười nói: "Chàng nhắm mắt lại sờ thử xem."

Mai Trục Vũ rất phối hợp với những chuyện nhỏ nhặt như thế này, lập tức nhắm mắt lại, đưa tay sờ vật trong lòng bàn tay nàng, cảm nhận được một vật ấm áp và có lông nhung.

Hắn mở mắt ra, liền thấy trong tay Vũ Trinh đang ôm một sinh vật nhỏ xíu, lông xù.

"Là vịt con sao? Dọc đường không hề có nhà cửa, vịt con từ đâu ra vậy?" Mai Trục Vũ ngạc nhiên hỏi.

Vũ Trinh lắc lắc ngón tay: "Sai rồi, đây là ngỗng con, không phải vịt con đâu."

Đều là lông tơ màu vàng nhạt, miệng đỏ, Mai Trục Vũ chưa từng nuôi qua, nhìn không ra sự khác biệt.

Vũ Trinh đặt con ngỗng con nhỏ xíu vào tay hắn, tựa vào cửa sổ xe trâu gác chân nói: "Vừa rồi trên đường có một lão trượng đánh xe vào thành bán ngỗng con, ta thấy một xe chen chúc những sinh vật nhỏ trông rất thú vị, liền tiến lại gần xem, nào ngờ con ngỗng này hung dữ lắm, còn dám mổ vào ngón tay của ta, cho nên ta đã mua nó từ lão trượng kia."

Cơn hứng thú đột nhiên của nàng không phải một hai lần, Mai Trục Vũ không lấy làm lạ, nắm con ngỗng non lông xù đáng thương đáng yêu kia, cảm thấy nó chẳng giống như tiểu gia hỏa biết mổ người trong miệng Vũ Trinh chút nào.

Sờ vào lại thấy rất thoải mái.

Vũ Trinh thấy hắn nhìn chăm chú vào ngỗng con, cười nói: "Chúng ta cứ nuôi trước đã, đợi nuôi thêm vài ngày rồi nướng nó mà ăn."

Tuy nói như vậy, nhưng mấy ngày sau nàng chẳng có ý định ăn con ngỗng này, mỗi ngày cưỡi ngựa, liền nắm con ngỗng trong tay, lúc nghỉ ngơi còn sai Ngưu Nhất Ngưu Nhị bắt côn trùng cho con vật nhỏ này ăn.

Có lế là bởi vì lúc đi đường không cá chuvên đì vui: đực con nẵng nhỏ nhịy vậy, nàng cũng chơi đùa rất thoải mái.

Nàng còn đặt cho con ngỗng này một cái tên, gọi là "Ngỗng Tử", nghe mà Mai Trục Vũ không biết nên khóc hay cười.

Tình huống duy nhất khiến nàng ghét bỏ ném con ngỗng cho Mai Trục Vũ, chính là khi ngỗng con bài tiết, Vũ Trinh cầm một cánh ngỗng ném vào trong xe ngựa, nói với Mai Trục Vũ: "Ta không muốn thứ bẩn thỉu này nữa, đợi đến tối sẽ đun nước nhổ lông hầm ăn!"

Kết quả buổi tối nàng quay đầu liền quên chuyện này, vẫn như cũ nâng niu con vật nhỏ này trong tay chơi đùa.

Có đôi khi Mai Trục Vũ nhìn nàng giày vò như vậy, sẽ không tự chủ được bắt đầu lo lắng cho con cái của bọn họ về sau, có thể đoán trước, nếu con cái ra đời, để Vũ Trinh mang con cái, nàng đại khái cũng chính là bộ dáng này, khi thích thì ôm tiểu gia hỏa chơi đùa, thấy hắn phiền phức lại xách chân ném con cái cho người khác mang theo.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mai Trục Vũ cũng không biết vì sao lại lắc đầu cười khổ.

Chỉ tiếc Vũ Trinh đang bận rộn dạy dỗ "ngỗng con" của nàng, không nhìn thấy nụ cười này của lang quân.

Mấy ngày nay, bọn họ cũng không chỉ là đi đường, còn phải tìm kiếm tung tích của biểu huynh mất tích.

Tìm được gia đỉnh Bùi gia ở Trường An mang theo một đội phủ binh do Vũ Trinh phân phối, cũng dọc đường từ Trường An đến Côn Châu tìm kiếm Bùi Quý Nhã, bọn họ đi rất nhanh, mấy người Vũ Trinh này đi xe nhẹ đường đơn giản, sớm hai ngày đã bị bọn họ vượt qua.

Đội người kia không biết Vũ Trinh cũng ra khỏi Trường An tìm người, Vũ Trinh thấy bọn họ đi ngang qua mình, cũng không tiến lên, chỉ coi như không quen biết.

Một là nàng và lang quân hiện giờ tình huống này không thích hợp ở cùng một chỗ với nhiều người như vậy, hai là việc Bùi Quý Nhã mất tích tình huống chưa rõ, Vũ Trinh cố ý để đội người đông đảo kia ở ngoài sáng tìm người, mình âm thầm hành động ngược lại càng thuận tiện.

Một ngày nọ, trong biên giới Phó Châu gần Côn Châu, tại một tòa thành tên là Đường Thủy, rốt cuộc Vũ Trinh đã tìm hiểu được chút tin tức của Bùi Quý Nhã.

Tin tức này nàng ta nhận được từ những yêu quái chuột trong thành, mà những tiểu yêu này do Mai Trục Vũ triệu tới.

Trong thân thể của Vũ Trinh có yêu lực Miêu Công, yêu lực này lại khác với linh lực của yêu vật tầm thường, tuy rằng cách xa Trường An, thân phận Miêu Công không còn tác dụng như trước, nhưng sai khiến một số tiểu yêu quái vẫn không thành vấn đề.

Mai Trục Vũ tu luyện tự thông vô sự, trong thời gian ngắn đã có thể vận dụng tự như lực lượng trong thân thể giống như mấy lần trước, triệu tập một đám tiểu yêu đến để Vũ Trinh hỏi thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play