Lần này đi Côn Châu đường xá xa xôi, Vũ Trinh vốn định chuẩn bị xe ngựa, nhưng sau quan đạo có chút gập ghềnh, cho nên lại đổi thành xe trâu, tuy rằng không nhanh như vậy, nhưng ổn định hơn.

Ngày thường Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đều không thích mang theo người hầu ra ngoài, nhưng lần này bởi vì thân thể Vũ Trinh còn mang thai hài tử, hai người bàn bạc, vẫn là dẫn theo hai người hầu đồng hành.

Hai người hầu này cũng không phải người tầm thường, mà là một đôi huynh đệ tìm được ở trong yêu thị, nguyên hình là Ngưu Yêu, lớn lên cao to cường tráng, tướng mạo thô kệch, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy giống như là tráng sĩ phá núi mở đường đi tìm người qua lại muốn thu lộ phí.

Tuy rằng bộ dạng kém xa người khác, cũng không có tạo hóa lớn gì, nhưng may mắn thật thà chất phác chịu khó, nghe nói là làm việc cho Miêu Công, còn có thù lao hậu hĩnh như vậy, dọc đường đi hai người nhiệt tình đến mức suýt nữa đã đem hai con trâu bình thường kéo xe kia ném đi, tự mình biến về nguyên hình đi kéo xe.

Chọn hai người bọn họ còn có một điều hay, chính là hai huynh đệ Ngưu Yêu này đầu óc không được lanh lợi cho lắm, hoàn toàn không nhìn ra "Miêu Công" của họ có điều gì bất thường.

Thấy "Miêu Công" không thích vận động, thích cười như trước đây nữa, ngồi vững vàng ở trong xe, hai huynh đệ còn cảm thán quả nhiên là Miêu Công, sau khi rời khỏi Trường An, càng lộ vẻ trầm ổn hơn!

Mai Trục Vũ tỉ mỉ chăm sóc thân thể của phu nhân, không biết yêu quý đến nhường nào, sợ bị va chạm, ngồi trong xe trâu cũng không dám lộn xộn.

Còn Vũ Trinh thì vui vẻ cưỡi ngựa, vung roi, trên lưững còn đeo cung tên và ống đựng tên.

Chờ xe rời khỏi quan đạo, đi vào chỗ cỏ cây um tùm, nàng còn săn được hai con thỏ, đem lên xe ngựa cho Mai Trục Vũ xem.

"Nếu hôm nay không đến được dịch quán, chúng ta tìm một chỗ xiên nướng hai con thỏ này." Vũ Trinh vén rèm xe ngựa, đưa con thỏ lên lắc lắc.

Vũ Trinh vốn không kiên nhẫn ngồi xe ngựa, cảm thấy lang quân của mình ở trong xe ngựa kia lắc lư khó chịu, cứ một lúc lại gọi hắn xuống nghỉ ngơi một chút.

"Chàng muốn đi vệ sinh? Ta đi cùng chàng."

Vũ Trinh thản nhiên bước ra sau cây, thấy Mai Trục Vũ không theo kịp, ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy, lại đây đi."

Mai Trục Vũ: "Không cần đâu, nàng ở một bên chờ ta là được rồi."

Vũ Trình: "Nơi hoang vu này †a sơ chàng ăn phải thứ dì bất trắc " Mai Trục Vũ chỉ tay về phía một tảng đá ở xa xa: "Nàng cứ ngồi ở đó đợi đi."

Thấy ngữ khí của hắn không hề có chút khoan nhượng nào, Vũ Trinh đành nghe theo lời ngồi xuống, chỉ quay sang nhìn Mai Trục Vũ hỏi: "Thật sự không muốn ta bồi tiếp sao?"

Mai Trục Vũ cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Hắn vẫn luôn không thích ứng tốt như Vũ Trinh, khi dùng thân thể của phu nhân, mỗi lần cần tắm rửa, đi vệ sinh như thế này, hắn đều không khỏi có cảm giác xấu hổ nhàn nhạt, tựa như mình đã làm điều gì không phải.

Cho dù là phu nhân của hắn, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy mình có thể sờ chạm vào thân thể này một cách đương nhiên, càng không nên nhớ lại những cảnh tượng trước kia khi nhìn thấy thân thể này...

Mai đạo trưởng vô cùng hổ thẹn.

Vũ Trinh thì chẳng hề có gánh nặng gì, cảm thấy rất mới mẻ, chỉ là thỉnh thoảng nàng nhìn lang quân che mặt mình, sẽ hơi buồn bực nói với hắn: "Ta nhìn mặt của mình thì hôn không nổi a."

Mai Trục Vũ: "... Không cần hôn đâu." Dùng thân thể của phu nhân hắn đã rất xấu hổ rồi, hiện giờ thân cận, e là hắn càng không làm được, cho dù là phu nhân muốn, nếu thật sự có loại ý niệm này trong đầu chỉ e cũng sẽ bị một lá bùa của Mai đạo trưởng định trụ cho nàng tỉnh táo lại.

Vũ Trinh và Mai Trục Vũ muốn đến trú trong quan dịch, nhưng nếu không gặp được, hai người cũng chẳng kén chọn, ở trên đất hoang, tạo ra một đống lửa tạm bợ, nghỉ ngơi trong xe ngựa.

Mai Trục Vũ đã quen với cuộc sống thanh bần không câu nệ, trước đây còn từng mấy ngày mấy đêm không ngủ, ở trong núi rừng đuổi giết ác yêu, nếu thật sự mệt mỏi cùng cực, ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần nửa canh giờ là đủ rồi.

Ngược lại Vũ Trinh lại làm hắn kinh ngạc, Vũ Trinh lớn lên ở phường phú quý Trường An, Mai Trục Vũ lại thấy nàng ngày thường rất chú trọng, còn lo lắng sau khi nàng rời nhà sẽ chịu không nổi điều kiện đơn sơ này, nhưng hôm nay vừa nhìn, nàng cũng thích ứng rất tốt, thỉnh thoảng thở dài oán giận, cũng chỉ tiếc là ở nơi hoang vu này không mua được rượu ngon gì.

Hai vị chủ nhân bọn họ đều không thèm để ý, Ngưu Nhất Ngưu Nhị đóng vai người hầu, thì càng thêm không thèm để ý, tìm một tảng đá hoặc thảo nguyên tùy tiện nằm xuống, có thể qua loa một đêm.

Nếu gặp được quan dịch, hai người liền vào nghỉ một chút, rửa mặt thay quần áo, bổ sung nước uống, Mai Trục Vũ còn thừa dịp này sắc thuốc, chính là bí dược an thai bổ thân cung đình trước đó Lưu Phụng Ngự đã kê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play