Tên nô bộc trung niên vội vàng bò dậy,"Là nô tài thất lễ, thật sự là hoảng hồn mất khôn."

Đợi ngồi xuống trong hoa đình, Vũ Trinh mới biết vì sao tên nô bộc trung niên này lại kinh hoàng lo lắng như vậy.

Bùi Quý Nhã mất tích.

"Lục lang trước đây nói muốn đến tham dự hôn lễ của Nhị nương, còn nói muốn ở lại Trường An thêm hai tháng nữa, tính tình của Lục lang ngài cũng rõ, vốn không thích chúng ta quản nhiều.

Trước đây chúng ta chỉ nghĩ rằng Lục lang vẫn đang ở Trường An, liên tiếp gửi hai phong thư về nhà cũng không thấy Lục lang hồi âm, muốn đến hỏi lại e sợ chọc giận hắn, từ trước đến nay đều như vậy, Lục lang ra ngoài cũng không thích gửi thư về nhà.

Thấm thoắt đã hơn hai tháng trôi qua, hắn vẫn chưa có tin tức trở về, gia chủ mới sai người nô mang người đến đón, nào ngờ đến Trường An, bọn người hầu ở Dự Quốc Công phủ lại nói Lục lang đã trở về từ lâu, chúng ta lúc này mới phát hiện có điều bất thường."

Trung niên nô bộc nói xong, liền ủ rũ nhìn nàng.

Vũ Trinh gõ gõ đầu gối trầm tư, Bùi biểu huynh đã rời đi trước hôn lễ của nàng, lúc ấy là trước Đoan Ngọ, đến nay đã hơn hai tháng gần ba tháng, Côn Châu tuy xa xôi, nhưng mười ngày nửa tháng cũng có thể đến được, hiện giờ người đã mất tích, chắc chắn là trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vũ Trinh không khỏi nhớ tới lễ chia tay nho nhỏ mà mình tặng, chẳng lẽ là vì cái này?

Vũ Trinh trở lại phòng của mình, nàng suy nghĩ một lát, bứt ra hai sợi tóc trên người, xoa xoa trên ngón tay, thấp giọng đọc tên cùng sinh thần của Bùi Quý Nhã, hướng về phía tóc thổi một hơi.

Hai sợi tóc mảnh mai vặn vẹo, bỗng nhiên bốc cháy, rơi xuống mặt đất.

Vũ Trinh cau mày, chuyện gì xảy ra vậy, không tính toán ra được sao?

Còn có biện pháp nào khác có thể biết được người kia còn sống hay không? Vũ Trinh suy nghĩ, ánh mắt chợt liếc qua mấy chục hộp lễ vật đặt trên một chiếc bàn dài trong phòng.

Đó đều là những lễ vật hôn lễ do bằng hữu gửi tới, sau khi nàng dọn sang bên chỗ lang quân, rất ít khi trở về, những lễ vật này chất đống ở đây đã bị quên lãng.

Vũ Trinh đột nhiên nghĩ tới, hình như Bùi biểu huynh trước đây có để lại lễ vật, cũng được đặt trong đống đó.

Nghĩ vậy, nàng bước qua lục lọi môt hồi †ìm ra món lễ v↠Bùi Ouý Nhã để lai Nahïĩ rằng biết đâu có thể tìm ra được manh mối gì, cho dù không có manh mối, đồ vật hắn từng chạm tay vào, có lẽ nhờ đó mà suy đoán ra được điều gì đó.

Hai ba lần mở hộp ra, thấy bên trong còn đặt một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ tỉnh xảo hơn, khóa bằng một ổ khóa vàng nhỏ.

Không thấy chìa khóa đâu, Vũ Trinh liếc nhìn vài lần, tiện tay giật mạnh, bẻ gãy ổ khóa vàng, mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra.

Trong hộp không phải là thứ gì quý giá, mà là hai người tí hon bằng gỗ điêu khắc, nhìn rất thô ráp, giống như biểu huynh tự tay điêu khắc.

Vũ Trinh thò tay cầm hai người tí hon lên, lật nhìn một chút, không phát hiện có gì không đúng, chỉ là hai người tí hon gỗ liễu bình thường.

Ngay khi nàng chuẩn bị cất thứ này về, nàng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Vũ Trinh mở mắt ra, nhìn thấy một tiểu lại mặc quan phục màu lam đứng ở trước người mình vài bước xa, cẩn thận dè dặt hỏi nàng một cách kỳ quái: "Mai Lang trung, ngài làm sao vậy?"

Mai Lang trung? Vũ Trinh phát hiện không đúng, nàng nhìn tay mình, bàn tay rộng thùng thình, trên lòng bàn tay trái có một vết sẹo cũ, trên người mặc chính là quan phục đỏ thẫm, trên lưng buộc một quả cầu ngân hương là nàng sáng nay buộc ở trên lưng lang quân.

Vũ Trinh lại ngước mắt nhìn căn phòng không mấy xa lạ này - phòng làm việc của lang quân tại Hình bộ quan sự.

Nàng đã biến thành lang quân của chính mình.

Là hai pho tượng gỗ mà Bùi Quý Nhã để lại có vấn đề.

Vũ Trinh lập tức nghĩ thông suốt điều này, không nhịn được lộ ra nụ cười âm trầm.

Tính toán nàng ư? Tốt lắm, không tồi, biểu huynh quả nhiên không hổ danh là biểu huynh của nàng.

Vũ Trinh đột nhiên không còn nóng vội nữa, thoải mái dựa vào bàn, thích thú lật xem bàn tay của mình, đây là bàn tay của lang quân, bỗng chốc đã trở thành của nàng, cảm giác này quả thực rất kỳ lạ.

Vậy lang quân hiện giờ ở đâu rồi? Chẳng lẽ, đã nhập vào thân thể nàng? Bọn họ hoán đổi thân thể với nhau ư? Vũ Trinh tự mình suy nghĩ, lại không hay biết mình đã khiến tiểu lại kia sợ hãi không nhẹ.

Tiểu lại trơ mắt nhìn Mai Lang trung vốn nghiêm túc thận trọng ngày thường đang nói chuyện, đột nhiên lảo đảo tiến lên phía trước, nhắm mắt lại thở dốc một lúc, sau đó như bị trúng tà vậy, lộ ra nụ cười đáng sợ.

Nếu Mai Lang trung cười lên đáng sợ như thế, vậy hắn ngày thường không cười quả nhiên là đúng.

Tiểu lại nơm nớp lo sợ nhìn Mai Lang trung thần thái động tác cùng bình thường hoàn toàn khác biệt, giống như đổi thành người khác, hắn nhớ tới một tin đồn nào đó của Hình bộ, không khỏi sợ tới mức chân cũng có chút mềm nhũn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play