Thả xong ngọn đèn hoa đăng cuối cùng, Vũ Trinh như mọc mắt sau gáy, một tay nắm chặt vạt áo của Mai Trục Vũ,"Đừng mua nữa, mua thêm ta cũng không thả đâu."

Hầu hết đèn hoa đăng trên sông đều nhuộm thành màu đỏ, Vũ Trinh thắp quá nhiều đèn, ngón tay cũng bị nhuộm đỏ.

Mai Trục Vũ nhìn nàng chậm rãi lau ngón tay, lại nhìn vạt áo của mình bị nàng dùng để lau tay, đột nhiên bật cười, trực tiếp đưa tay, luồn qua nách phu nhân, ôm người lên từ bậc thềm đá bên bờ sông.

Vũ Trinh cười khúc khích, thuận thế ôm cổ lang quân, dùng ngón tay vẫn còn vết đỏ chấm lên mũi hắn, in ra một dấu ấn màu hồng nhạt.

"Bùm-"

"Ha ha ha ha!"

Động tác của Mai Trục Vũ và Vũ Trinh đồng thời khựng lại, nụ cười trên mặt và trong mắt đều thu liễm.

Hai người quay đầu, thấy mấy đứa trẻ vui cười chạy đến gần, có hai đứa tay cầm đá nhỏ, ném trúng những hà đăng đang trôi trên sông, đánh chìm mất.

Hà đăng chìm xuống, du hồn phía trên lại mất phương hướng, mờ mịt trôi nổi trên mặt nước, vùng vẫy.

Hai đứa trẻ ở bên bờ vẫn đang đùa giỡn dùng đá ném hà đăng, cười sảng khoái, hoàn toàn không biết việc xấu chúng đang làm.

Vũ Trinh nhướng mày, nhảy xuống khỏi lòng Mai Trục Vũ, tiến lên mấy bước tay tóm lấy một đứa trẻ, thuận tay ném đứa kia vào tay Mai Trục Vũ, tay còn lại ấn đứa bé vào lòng, đánh cho một trận nên thân.

"Dám đập đèn của lão nương, xem ra mông của ngươi không muốn giữ nữa rồi."

Hai đứa trẻ đập đèn hoa đăng bị đánh đến oa oa khóc lớn, sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, sau khi bị Vũ Trinh buông ra, tè ra quần, khập khiễng vội vàng chạy đi, nhìn vẻ mặt kinh hoàng kia, chắc là cảm thấy gặp phải kẻ bại hoại.

Mắt thấy mấy vong hồn xui xẻo trong sông kia bị đập chìm đèn dẫn đường còn đang chèo quẹo trong nước, Vũ Trinh chỉ khẽ tặc lưỡi một tiếng, vẫn là đến quán nhỏ cách đó không xa mua thêm mấy chiếc đèn hoa đăng thắp lên.

Hai người theo kênh mương đi xuống dưới, hai bên bờ sông đều có người đang thả đèn, gần trong phường giàu có hơn chút, nên đèn hoa đăng cũng nhiều hơn, nơi nhiều nhất gần như phủ kín cả mặt sông, không biết là đều bị chặn lại, để cho các nô bộc vung cây sào dài khơi thông.

Vũ Trinh tò mò nhìn thêm vài lần, lại phát hiện vị lang quân hào phóng này còn là một người quen, chính là vị lang quân Bạch Hồ mà cả tộc đã chuyển đến Trường An trước kia.

Bạch lang quân vốn phong lưu phóng khoáng đứng ở một bên, nói chuyện với một vị nương tử mặt đầy thẹn thùng, đột nhiên đối mặt với Vũ Trinh và Mai Trục Vũ bên bờ sông.

Tuy rằng hai người đều đeo mặt nạ, nhưng Bạch lang quân vẫn nhận ra hai vợ chồng này, lập tức toàn thân hồ ly cứng đờ, trốn xuống dưới một gốc cây liễu lớn bên cạnh, dọa nương tử kia giật mình, cả người đều bối rối.

Vũ Trinh quay đầu lại: "Kì thật, trước đây khi Bạch lang quân này vừa tới yêu thị định cư còn rất ân cần với ta, về sau không biết vì sao, nhìn thấy ta là nhấc chân bỏ chạy, thật là kỳ quái."

Mai Trục Vũ: "..." Nhớ tới khi đó, hắn cho rằng Vũ Trinh là người bình thường, thấy Bạch lang quân tiếp cận Vũ Trinh liền cho rằng hắn không có ý tốt, cho nên đặc biệt đi cảnh cáo, Mai Trục Vũ chợt sinh ra vài phần xấu hổ, vì thế trầm mặc không nói.

Vũ Trinh vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của Mai Trục Vũ, nàng bỗng nhiên dừng lại, hứng thú cười rộ lên, đánh giá lang quân một phen, khiến hắn nhìn mà không được tự nhiên.

"Chẳng lẽ, lang quân chàng đã làm gì?"

"Có phải hay không? Chàng nhất định đã làm gì đó, có phải là đi dọa người ta rồi không? Hay là ghen tị vì bắt gặp hai chúng ta nói chuyện với nhau!"

Mai Trục Vũ không biết vì sao nàng lại hưng phấn như vậy, thấp giọng giải thích vài câu: "Không phải, khi ấy ta tưởng nàng chỉ là người bình thường, sợ Bạch Hồ cố ý tiếp cận làm tổn thương nàng, nên mới nói với hắn vài lời."

Nghe được lời nói thật lòng ấy, Vũ Trinh thở dài một hơi, ôm lấy eo lang quân tiến lên phía trước,"Nếu chàng nói là ghen tuông, ta sẽ càng vui mừng hơn."

Vì sao? Mai Trục Vũ không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi hai người đi ra ngoài một lúc, Vũ Trinh nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói nhỏ của lang quân,"Tư tâm hắn kín kẽ, hắn... dung mạo tuấn tú, đẹp hơn ta, sợ ngươi sẽ thích hắn."

Vũ Trinh là một người rất khó dỗ dành, trước kia nhiều lang quân nương tử muốn dỗ nàng vui vẻ, rất ít người có thể thành công, ngược lại rất nhiều nai nhí eâna vô ích còn choec cho Vũ Trinh nhiền lòng.

Nhưng lúc này, Mai Trục Vũ nói mấy câu, lại khiến nàng mặt mày hớn hở, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Ta nhìn qua nhiều người tuấn tú rồi, nhưng ta đều không thích, chỉ thích mỗi lang quân chàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play