Lên lầu nhỏ, Mai Trục Vũ được Vũ Trinh an bài ngồi trong một gian phòng ở lầu hai, nơi đây mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy hoa thính dưới lầu.
Vũ Trinh tựa bên cửa sổ nói: "Chờ chút nữa phía dưới người đông như kiến, rất phiền toái, chàng cũng không cần xuống, cứ ngồi ở đây chờ ta, ta sẽ cố gắng kết thúc sớm một chút."
Nói đến đây, có thị tùng bưng vào một bàn rượu và thức ăn, lượng cũng không nhiều, nhưng mùi thơm nức mũi, mọi thứ đều rất tinh xảo đẹp mắt.
Vũ Trinh đi đến bên bàn ngồi xuống, bản thân không ăn, chỉ nói: "Hôm nay mời lang quân cùng đến, chủ yếu là hương vị đồ ăn nơi này rất tuyệt, muốn cho chàng nếm thử, còn có Mai Tửu này, là Mai Viên tự ủ, không bán ra ngoài, chỉ có đến tận nơi mới có thể thưởng thức, rượu này hương vị thuần hậu thơm ngát, hẳn là hợp khẩu vị của chàng."
Hai người trong khoảng thời gian này, mỗi tối thường cùng nhau đối nguyệt tiểu ẩm vài chén, tửu lượng của Mai Trục Vũ ngày càng khá hơn, Vũ Trinh thấy hắn rốt cuộc cũng nếm được chút tư vị, càng thích nắm bắt cơ hội chia sẻ cho hắn đủ loại danh tửu mà mình yêu thích.
Không nói được mấy câu, phòng khách phía dưới trở nên náo nhiệt, nối liền không dứt có người tiến vào, còn có người cao giọng kêu lên: "Ngũ đệ đã đến chưa, còn có Vũ Trinh nữa! Sao đều chưa thấy đến!"
Vũ Trinh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phất phất tay áo, nói với Mai Trục Vũ: "Chàng cứ từ từ ăn, ta xuống dưới đây."
Vũ Trinh đi rồi, Mai Trục Vũ cũng không ăn nữa, y lắng nghe tiếng bước chân Vũ Trinh xuống lầu, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống, vừa hay thấy Vũ Trinh bước vào phòng khách.
Trong phòng khách đã ngồi năm sáu nam nhân, lúc Vũ Trinh bước vào, lại có thêm ba nam nhân cùng nhau đến.
Mấy người nhìn qua đều là bạn cũ quen biết đã lâu, sau khi chào hỏi lẫn nhau liền tùy ý ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn bày rượu và thức ăn phong phú, còn để trống ba chỗ ngồi.
Mấy người cũng chẳng có ý đợi người đến đủ mới khai yến, có kẻ tự mình bắt đầu rót rượu, ngửa đầu uống một chén.
Những nam nhân này, lớn tuổi nhất trông chừng ba mươi mấy, nhỏ tuổi nhất cũng có vẻ hai mươi bốn hai mươi lăm, phần nhiều tướng mạo đoan chính khí chất bất phàm, có văn sĩ yếu ớt, cũng có công tử phú quý, lại có hán tử thân hình cao lớn hùng dũng, dường như xuất thân đều chẳng thấp.
Đám công tử được xưng tụng là tuấn kiệt này trên mặt chẳng có chút hoan hỉ nào khi tham gia yến hội bằng hữu, cho dù lúc đầu có niềm vui gặp gỡ, thì giờ phút này mọi người tề tựu một chỗ, gương mặt ai nấy cũng từ từ hiện lên vẻ thở dài buồn bã.
Chỉ nghe vị công tử uống rượu đầu tiên nói: "Chư vị huynh trưởng, tiểu đệ thực sự khổ sở lắm!"
Hắn nói xong thở dài một tiếng, lại uống một ngụm rượu, chống đầu than thở: "Vị phu nhân kia của ta mấy ngày trước làm ra chuyện nhục nhã mặt mũi ta như vậy, hôm nay các đồng liêu đều chê cười ta, than ôi! Sớm biết hôm nay, ta tất không cưới phu nhân!"
Một lang quân văn nhược ngồi bên cạnh hắn vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Huynh trưởng hiểu nỗi khó xử của ngươi mà, ngươi ta đều là kẻ lưu lạc nơi chân trời này!" Hắn thở dài, lại duỗi tay áo lau khóe mắt đỏ bừng, một bộ dạng nam nhỉ có nước mắt nhưng cố nén bỉ thương.
"A Đào và Văn Trọng, đừng như vậy nữa, cãi nhau với phu nhân trong nhà chỉ là việc nhỏ thôi, hà tất phải thất thố như vậy." Một nam tử cao gầy cất giọng sang sảng nói: "Trước đây ta bị Thượng quan kia phái đi Quảng An, chịu nhiều gian khổ cũng không đến nỗi như các ngươi đâu."
Lại có một lang quân tướng mạo rộng rãi, tuổi tác lớn hơn tiến lại gần, rót cho hắn chén rượu rồi thấp giọng nói: "Đậu Thất ngươi cũng đừng nói như thế, gần đây bọn họ cũng đã ủy khuất lắm rồi."
"Ôi, hôm qua phụ thân vô duyên vô cớ quở trách ta một trận, người ở nhà nhìn ta không vừa mắt thì cũng thôi đi, ở trong triều cũng chẳng cho ta chút thể diện."
"Hãy nghĩ thoáng một chút, ngươi cùng phụ thân đồng nhiệm một chức, bị phụ thân quở trách, cũng tốt hơn bị các bề trên khác quở trách đấy."
"Ngươi nào có biết, ngữ điệu của người thật đáng ghét, người đối đãi với ta như thế chỉ là vì thiên vị huynh trưởng thứ xuất của ta mà thôi!"
"Huynh trưởng nhà ngươi, ngoại trừ hơi vô năng, cũng không đến nỗi tệ, nhìn đệ đệ nhà ta kia mới thật chẳng thể sống yên ổn, ngày ngày gây chuyện thị phi, lại còn được mẫu thân tổ mẫu trong nhà che chở, lần trước gây họa, thế nào cũng bắt ta phải ra tay giải quyết thay, vô cớ mang họa vào thân."
Một đám nam nhân cũng không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu than thở khổ sở, kẻ thì nói đến tình cảm với thê tử trong nhà không hợp, ngày ngày cãi vã, người thì nhắc tới cha mẹ thiên vị, huynh đệ gây chuyện, lại có kẻ than phiển công việc không như ý, gần đây xui xẻo nhiều chuyện, còn có người nói tới hôn sự của muội muội không thuận lợi, nhắc tới con ngựa yêu quý chết vì bệnh, vân vân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT