Vũ Trinh cảm nhận làn gió mát dịu nhẹ phất qua mặt, lòng cực kỳ thích ý, chòm râu bên miệng khẽ động đậy hỏi: "Ngươi chàng lại biết loại bùa chú này, ta còn tưởng Đạo môn các chàng chỉ biết hàng yêu phục ma."
Mai Trục Vũ ừ một tiếng, thanh âm vang lên phía trên đầu Vũ Trinh: "Kỳ thật đây cũng là một đạo Hàng Yêu Phù, có thể dẫn động cuồng phong, vừa rồi ta nghĩ có lẽ hơi chỉnh sửa một chút là có thể chỉ dẫn tiểu phong, hiện giờ xem ra quả nhiên không sai."
Vũ Trinh có chút bội phục lang quân, phản ứng này quả thực không chậm chạp chút nào.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối nay ở trong nhà cũng đặt một cái đi, ban đêm quá nóng bức."
Mai Trục Vũ trước đó chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ nghe Vũ Trinh nói như vậy, hắn mới hoàn hồn, đáp: "Được, về nhà rồi làm một cái đặt lên."
Xử lý xong một phần công văn, đặt sang một bên, ánh mắt của Mai Trục Vũ bất giác lại bay đến trên người ly hoa miêu trong ngực.
Bụng nàng phập phồng, lông tơ mềm mại trên mình nhẹ nhàng bay theo gió, làm cho người ta nhìn rất muốn sờ một cái.
Nhìn một hồi lâu, Mai Trục Vũ rốt cuộc đưa tay sờ một cái, sau đó bị ly hoa miêu vỗ một trảo.
Hẳn là ý muốn ngươi đừng quấy rầy nàng ngủ, nhưng một móng vuốt kia căn bản không dùng sức, đệm thịt mềm mại nhẹ nhàng vỗ vào trên tay, lộ ra một cỗ thân mật tự nhiên.
Mai Trục Vũ khắc chế một chút, mới không có đưa tay đi nhéo cái móng vuốt kia.
Không biết vì sao, trước đó chỉ là cảm thấy mèo này linh động, bây giờ biết nàng là Vũ Trinh, thật sự là nhìn chỗ nào cũng đáng yêu, ngay cả lông rơi xuống cũng đáng yêu cực kỳ.
Nhặt lên hai cọng lông mèo trên áo bào, Mai Trục Vũ nhét chúng vào trong một túi thơm.
Nhét xong, hắn liếc nhìn Vũ Trinh nhắm mắt lại vẫn còn đang ngủ, cũng không chú ý tới động tác của hắn, lúc này mới để túi thơm qua một bên.
Vũ Trinh ngủ rất say, đến khi nàng ngủ no một giấc mới tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh có thêm một hộp cơm nhỏ.
Đã là giữa trưa, lang quân hẳn là lúc nàng ngủ say đã đi tới phòng ăn của Hình bộ quan thự lấy về đồ ăn.
Quả nhiên, thấy nàng tỉnh lại, Mai Trục Vũ buông bút xuống nói: "Ta vừa mới lấy về đồ ăn, hôm nay ăn ở đây nhé?"
Vữ Trình d↠aât đầu †ùv ý đán: "Đước thôi" Kết quả, đợi Mai Trục Vũ mở hộp cơm ra, nàng đưa cái đầu mèo vào trong hộp cơm nhìn thoáng qua, lập tức lộ vẻ ghét bỏ, miệng nói: "Phòng ăn của Hình bộ quan thự các chàng cho các chàng ăn mấy thứ này sao?"
Kỳ thực đồ ăn cũng không tệ, có món mặn món chay, tuy hương vị không được ngon lắm, bày biện cũng kém một chút, nhưng so với bữa ăn của người thường thì đã khá tốt rồi.
Với phẩm cấp của Mai Trục Vũ, đãi ngộ như vậy là bình thường, nhưng Vũ Trinh lại thấy thế này thật nghèo nàn quá đỗi.
Từ nhỏ nàng ăn mặc toàn thứ tốt nhất, sau khi gả cho Mai Trục Vũ, nàng cũng không có ý tự ủy khuất bản thân, còn đặc biệt điều mấy đầu bếp đến phủ Mạc gia nấu nướng.
Lúc này nhìn bữa ăn công tác của Mai Trục Vũ, nàng dùng móng vuốt gõ lên nắp hộp, không khách khí đậy nắp lại, nói: "Mấy thứ này có gì mà ăn chứ."
Mai Trục Vũ: "... À."
Vũ Trinh không đợi hắn nói hết lời, rũ rũ bộ lông nói: "Chàng đợi đó, ta đi lấy chút đồ ăn ngon cho ngươi, mấy thứ này cứ để sang một bên đi."
Mai Trục Vũ chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy một bóng hình lóe lên, con mèo đã biến mất.
Vũ Trinh nghỉ ngơi một bữa, lúc này tỉnh thần tốt lắm, nhanh chóng chạy tới Thanh Ninh cung của Hoàng hậu.
Trong cung điện Hoàng hậu, tất nhiên là có nhà bếp, đủ loại đồ ăn bánh ngọt không ngừng cung ứng, bất kể khi nào đến, đều có thể ngửi thấy các loại hương thơm.
Vũ Trinh bất luận là hình người hay hình mèo, đều thường xuyên tới đây thăm, bởi vậy nàng lẻn vào phòng bếp của Thanh Ninh cung, tựa như tiến vào sân nhà mình, thuần thục cầm lấy rất nhiều đồ ăn, chất đầy một hộp cơm, lại ung dung chạy đi.
Mai Trục Vũ không đợi bao lâu, liền thấy ly hoa miêu khiêng về một hộp cơm lớn, hộp thức ăn kia vẽ vàng khắc phượng điêu vân, so với hộp thức ăn nhỏ trước kia của hắn, có vẻ phú quý hơn nhiều.
Lại mở nắp ra, các loại điểm tâm bên trong chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta miệng lưỡi tiết ra nước bọt.
Không đợi Mai Trục Vũ hỏi, Vũ Trinh đã mở miệng trước."Ta lấy từ chỗ Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, sẽ không bị phát hiện." Dù sao nàng cũng không phải lần đầu làm loại chuyện này.
Nói xong nàng cầm móng vuốt chỉ chỉ mấy thứ trong đó, hô: "Mấy món này hẳn là chàng sẽ thích, nếm thử xem."
Mai Trục Vũ còn có thể nói gì, đương nhiên là hắn ngậm miệng ăn cơm rồi.
Vũ Trinh thấv hắn ăn.
lai lắc đầu đắc "Ta cũng không biết mỗi ngày chàng vất vả như thế, còn phải ăn thứ không có mùi vị gì đó, sau này mỗi ngày giữa trưa, ta sẽ sai người đưa đồ ăn cho chàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT